Vấn đề nhức nhối Ba Thục nhiều năm có một thứ, đó là man di, toàn bộ triều Hán, chỉ man di ở Ba Thục là gây loạn không ngớt. Có điều bọn họ làm phản đều chỉ vì chống thu thuế, đánh đập quan lại, bắt cóc đình trưởng thôi, không tới mức tự lập làm vương.
Khi mấy quần hiện cùng Lưu Trường tham khảo vấn đề này, Phàn Kháng biểu đạt nghi hoặc của mình.
"Thần nghe nói khi cha con Lý Băng quản lý đất Thục đã dùng nhiều man di, còn tự phát vì ông ta xây dựng thủy lợi, chưa từng có chuyện phản loạn. Nhưng tới Đại Hán ta thì man di thường xung đột với quan lại, đó là vì sao?"
Lưu Trường hừ lạnh:" Đó là vì quân vương không giống nhau, năm xưa Tần vương là người hiền minh, thiên hạ đều không dám trái ý ông ta, dù là man di cũng biết uy danh, nên phục tùng quan lại. Chỉ là hai đời quân vương Đại Hán không hề có uy nghi, sao man di phục tùng? Theo ta thấy nên học nước Tần ..."
Chu Thắng Chi ngớ ra, sao Tần vương lại thành người hiền minh rồi, hắn nuốt nước bọt không dám hỏi ra câu đó, chỉ nói:" Nhưng nước ta hai lần thảo phạt họ rồi, nước Tần chưa bao giờ."
Triệu Muội lên tiếng:" Đại vương, liệu có khả năng này, đó là vì quận thủ trước kia đối xử với họ rất tốt, còn quận thủ hiện nay chỉ muốn công danh ..."
"Không thể nào!"
"Tuyệt đối không thể có chuyện đó."
Lưu Trường phất tay phủ định:" Quân vương Đại Hán có thể không bằng trước kia, nhưng quan lại Đại Hán do quả nhân bổ nhiệm, sao có thể kém nước Tần."
Thấy đại vương tự tin như thế, cả đám nhìn nhau, Phàn Kháng hỏi:" Đại vương thấy nên làm thế nào?"
"Đương nhiên là phải để họ biết quả nhân hiền minh, lấy đức phục người ... Phải để bọn họ hiểu, phục tùng quả nhân sẽ có cuộc sống tốt đẹp."
Lúc này Ba Thục đã loạn tung cả lên, quan lại đương địa bận tối mắt, sợ đại vương xuất hiện ở huyện thành của mình. Bình thường công tác chất thành đống ép cho họ bắt đầu không bước chân ra khỏi nhà, thương cổ trung hạ tầng vô cùng vui vẻ, cho rằng đại vương sẽ xóa bỏ hạn chế, nối nhau nộp lương thực. Lấy cứ trận chiến Hà Tây, không ngừng đưa vật tư tới.
Nhân lúc đó Lưu Trường quyết định tới phía nam Thục Quận, nơi man di nhiều nhất, ở đó có một nước nhỏ, tên là nước Điền ở Vân Nam.
Nơi này thường được gọi là tây nam di, nước Điền không hề hiếu chiến, không biểu hiện ra địch ý với Đại Hán. Trước đó mấy lần man di làm loạn, muốn họ giúp đỡ, nước Điền đều từ chối. Đây là đám man di hiền hòa.
Khi biết Lưu Trường chuẩn bị tới phía nam, mấy huyện úy đương địa quyết định tổ chức quân đội hộ tống. Lưu Trường rất tức giận:" Quả nhân đi tới đất đai nhà mình còn cần mang theo quân đội à?"
Thế nên Lưu Trường chỉ dẫn theo tinh nhuệ của mình, quần hiền, cũng không đưa Ung Nga theo, bước lên con đường tới phương nam.
Trên đường đi, Triệu Muội vẫn không ngừng giới thiệu tình hình ở nam bộ, thậm chí có cả tình hình ở nước Điền, nói đâu vào đó. Hắn hiểu nước Điền còn hơn quan lại, điều này làm quần hiền phải kinh ngạc. Chu Thắng Chi cảm khái:" Cứ hay nói Nam Việt là đất ngoài vùng giáo hóa, nay xem ra người có học vấn ở Nam Việt không ít."
Triệu Muội khiêm tốn:" Chỉ là có chút hiểu biết thôi, không tính là học vấn gì cả."
"Cái gì mà chút hiểu biết, ta thấy ngươi nắm rõ như lòng bàn tay ấy. Có điều sao ngươi am hiểu nước Điền thế?" Chu Thắng Chi hỏi:
Triệu Muội ấp úng không đáp được.
Lữ Lộc thấy có cơ hội, tất nhiên là sẽ xông lên giải vây cho Triệu Muội:" Đừng hỏi, có lẽ do trước kia muốn liên hợp với nước Điền tấn công Trường Sa đấy."
Triệu Muội đỏ mặt tía tai, muốn phản bác nhưng mà người ta nói đúng.
Lưu Trường nghe họ bàn luận về nước Điền, hỏi:" Có lẽ loạn Ba Thục liên quan tới nước Điền?"
Phàn Kháng cười to:" Đại vương nói linh tinh gì thế, nước Điền tự nhận là nước Sở chính tông, coi thường tây nam di. Khi chúng ta thảo phạt man di làm loạn, chúng thà hàng chứ không muốn chạy tới nước Điền ... Sao có thể ..."
Đang nói hắn hét lên:" Thắng Chi, ngươi nhéo ta làm gì?
Chu Thắng Chi chớp chớp mắt hướng về phía Lưu Trường.
"Cát lọt vào mắt à?"
"Khụ khụ."
"Họng khó chịu à?"
Chu Thắng Chi hít sâu một hơi, vậy mà mình chơi với thằng ngốc này từ nhỏ tới lớn, hắn đành tăng cường lực độ ám thị:" Kháng, man di làm loạn chắc chắn do nước Điền tương trợ."
Phàn Kháng cười to:" Phun rắm, ngươi có biết nước Điền do ai lập nên không? Chính là Trang Kiều, đại tướng nước Sở, bọn họ không ..."
Chu Thắng Chi không thèm để ý tên này nữa, tới bên Lưu Trường:" Đại vương, cho tên này làm Vũ Dương hầu là bất kính với Vũ Dương hầu đã mất, thần thấy Thị Nhân không tệ."
Lưu Trường cười, vẫy tay gọi Triệu Muội tới gần, hỏi:" Quốc lực nước Điền thế nào?"
"Lớn, nhưng không ích gì, quá ít người."
"Nghe nói nước Điền nguy hiểm, có cây đều ăn thịt người?"
Triệu Muội lắc đầu:" Lời đám ngu phu thôn dã mà thôi, vì nước Điền có nhiều loại cây không ăn được, ăn là mất mạng."
Lưu Trường vô thức vuốt cằm:" Nay Nam Việt đã thần phục, nếu lấy được nước Điền, toàn bộ phương nam sẽ nối liền một dải. Quả nhân sẽ làm đường từ Trường An tới Ba Thục, từ Ba Thục tới Điền, từ Điền nối liền Nam Việt, như thế thủy lộ tương thông."
"Không thể nào, đại vương, dù người có huy động hết bách tính nước nam thì cũng phải mất mấy chục năm mới có thể làm xong công trình lớn như vậy. Huống hồ đất nam vốn không bằng đất bắc, làm cũng vô ích."
"Vì không bằng mới phải làm, còn về nhân lực à, từ nước Điền hướng về phía tây tựa hồ có quốc gia nhiều người lắm ... Quả nhân từng mơ thấy ..."
Triệu Muội không để ý, đại vương hay nói những lời kinh người, ai cũng quen rồi.
Trước kia đại vương từng nhìn nước sôi, đột nhiên đứng bật dậy, nói hơi nước có thể làm xe, còn hơn trâu ngựa.
Lời truyền tới chỗ Tư Mã Hỉ, liền biến thành minh chứng mạnh mẽ nhất chứng tỏ đại vương bất học vô thuật, nói năng bậy bạ.
Tư Mã Hỉ rất đắc ý, vì ông ta tin chắc rằng hậu nhân sẽ thông qua sử liệu chân thật nhất để nhìn thấu tên đại vương ngu dốt này.
Triệu Muội không để ý tới lời của Lưu Trường, nhưng Chu Thắng Chi lại ghi nhớ trong lòng.
Đại vương muốn lấy nước Điền.
Chu Thắng Chi nghĩ đi nghĩ lại, không nghĩ ra cách nào hạ nước Điền, nay bọn họ chỉ có mấy trăm người, dù có tinh nhuệ tới mấy, nhưng lạ nước lạ cái, muốn diệt một quốc gia đúng là vớ vẩn, nếu triệu tập quân đội, Ba Thục lại hỗn loạn.
Lưu Trường vốn tướng địa hình Giang Châu đã đủ chấn động rồi, huyện thành gần như ẩn trong núi, địch tới tấn công cũng chẳng tìm được đường. Y không ngờ còn có nơi kín đáo hơn, đi về phía nam thấy huyện thành ở lưng chừng núi, huyện thành trong rừng cây. Lưu Trường nghĩ không ra, nước Tần nước Sở năm xưa xây dựng thành trì ở nơi này thế nào.
Lưu Trường đứng trên nơi cao, nhìn thành trì ở xa, cảm khái vô cùng.
Triệu Muội ở bên cạnh y cũng cảm khái nói:" Đại vương, nước Tần và nước Sở năm xưa hùng mạnh biết bao, có thể xây dựng thành trì nơi này. Thần mỗi lần nhìn thấy đều cảm khái vô hạn, đại vương cũng thế phải không?"
"Không, quả nhân đang nghĩ, bọn họ lãng phí nhiều sức lực xây thành trì ở đây làm gì?"
Triệu Muội nhất thời không trả lời được.
Nơi này không chỉ có huyện thành, còn có sơn trại của người man, mà Lưu Trường tới chính là cái trại nhiều người man nhất, nơi này không có tên, chẳng có quan lại, Đại Hán chỉ yêu cầu họ tự quản lý, nộp thuế là được.
"Đế mở tiệc, thấy nước sôi, nói có thể làm xe, hơn sức gia súc, tả hữu hỏi, đế ngượng ngùng không đáp được." Sử Ký Tư Mã Thiên.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com