Khi Lưu Trường dẫn nhiều người tới như thế, người đương địa sững sờ, bọn họ vội đóng cổng trại, có nam nhân cầm lấy vũ khí, cả trại hỗn loạn. Nhìn thấy cảnh ấy, Chu Thắng Chi sướng rơn, cười gằn rút vũ khí ra.
"Đại vương, bọn chúng dám ngang nhiên tạo phản! Đại vương xem, chúng có giáp trụ và cung nỏ, đó là tạo phả. Tới mấy nghìn thủ cấp ..." Hai mắt Chu Thắng Chi đỏ ngầu:
Thần thái này không thẹn là nhi tử của Chu Bột, ai cũng bảo Chu Á Phu giống Chu Bột nhất, nhưng chỉ giống phong cách trị quân thôi. Hiển nhiên ở phương diện nào đó, Chu Thắng Chi mới giống a phụ nhất, ví như khát vọng với đầu người.
Phàn Kháng rất không thích thần sắc này của Chu Thắng Chi, khó chịu nói:" Đó là bình dân, chẳng qua là sợ hãi thôi, cần gì phải thế."
Đại khái ý thức được đại vương ở bên cạnh, Chu Thắng Chi thu lại bộ dạng đó.
Lưu Trường chỉ liếc hắn một cái:" Muốn chém đầu đi tìm Hung Nô, quả nhân ghét nhân kẻ giết dân giả mạo quân công. Kẻ nào dám làm thế, quả nhân sẽ phong hắn làm Hung Nô vương, sau đó chặt đầu, coi đó là công tích giết Hung Nô vương."
Chu Thắng Chi gãi đầu:" Đại vương, đùa thôi, đùa thôi mà."
Lưu Trường không nóng nảy đối đãi với những người thù địch này, y dẫn theo người dẫn đường, họ tới giao thiệp, không lâu thì cổng trại mở ra. Người đứng đầu ăn mặc không tệ, nếu không phải làn da đen đùa, cơ bản không nhìn ra là người man.
Ông ta cung kính hành lễ, nước Ba là quốc gia cổ xưa, tương truyền từng theo Chu Vũ vương diệt triều Thương, bọn họ không thấy mình là man di:" Không biết đại vương tới đây ..."
Bách tính xung quanh cũng hành lễ, gọi đại vương.
Đừng nói hôm nay người tới là Lưu Trường, dù là Điền vương hay Nam Việt vương, bọn họ cũng tôn kính.
Đó là phong tục sót lại từ thời chiến quốc, dù là chư hầu vương của quốc gia bị diệt thì vẫn là vương, bách tính phải tôn kính.
Được sự hoan nghênh nhiệt tình của thủ lĩnh, Lưu Trường đi vào trại.
Đầu Lưu Trường gần như chạm vào trần cổng, vị thủ lĩnh kia phong độ ngời ngời nhưng chỉ cao tới ngực y. Bách tính chưa bao giờ thấy người cao lớn như thế, trong mắt đầy tò mò, vương Trung Nguyên đã cao như vậy, thế thì thiên tử Trung Nguyên cao cỡ nào?
Lưu Trường ưỡn ngực theo vị thủ lĩnh kia đi vào phủ đệ xa hoa nhất trại, hai người ngồi xuống. Thủ lĩnh vốn định đuổi bách tính đi, nhưng Lưu Trường không tán đồng.
Quần hiền ngồi xung quanh, tay đặt lên chuôi kiếm, không hề buông lỏng cảnh giác.
Đây là một trại lớn, mặc dù không đông, nhưng cũng phải tới gần vạn, xung quanh còn có mấy trại tương trợ, triệu tập ba bốn vạn người không thành vấn đề. Đám Lưu Trường chỉ có hơn 400, ở đây tất nhiên phải cẩn thận.
So với họ Lưu Trường thoải mái hơn nhiều, khoác vai người ta uống rượu, chẳng bận tâm có độc không. Bách tính tụ tập ngày một đông, bọn họ tới xem người khổng lồ trong lời đồn. Quần hiền rất căng thẳng, Lưu Trường cười nói với họ.
Thủ lĩnh ngạc nhiên nhìn vị đại vương vô cùng thoáng đạt này.
Đây là lần đầu tiên có người Trung Nguyên ở đây mà thoải mái như vậy, trước kia bất kể thủ lĩnh dùng bao nhiêu lễ tiết khoản đãi, mỗi người tới nơi này đều thấp thỏm bất an. Mà vị đại vương này còn cười ha hả bắt chuyện với nữ tử đương địa.
Thủ lĩnh rất muốn hỏi đại vương vì sao không sợ chút nào? Nhưng mà nhìn cánh tay người to như cái đầu của mình liền không hỏi nữa, người ta thế này còn phải sợ gì, tay không chắc là phải đánh được năm sáu chục người?
Lưu Trường không những ăn khỏe, mà uống cũng khiếp, cùng man nhân ăn uống tưng bừng.
Quần hiền thì biết đại vương luôn không hợp với quân tử, ngược lại rất thoải mái khi ở cùng man di khắp nơi, trên người đại vương như mang theo khí chất man di, đi đâu cũng nhanh chóng hòa nhập vào quần thể man di. Ví dụ như bây giờ, đại vương đang ôm hai man nữ nhảy mùa ... Hòa nhập thế này cũng quá nhanh rồi.
Cơm no rượu say Lưu Trường ôm vai thủ lĩnh như bạn lâu năm chưa gặp:" Lúc quả nhân tới còn nghe người ta nói nước Điền xúi bẩy các ngươi mưu phản, nay xem ra toàn là nói dối."
"Nước Điền sao?" Thủ lĩnh phẫn nộ:" Đám người đó thường ngày coi thường bọn ta, dê của bọn ta mà đi lạc qua chỗ chúng, chúng không trả còn mắng chửi. Nói mình là hậu duệ nước Sở."
Bị Lưu Trường kích động, người xung quanh đều thể hiện sự bất mãn với nước Điền.
"Cái gì, bọn chúng ức hiếp con dân của quả nhân à?"
'Không thể chấp nhận được."
"Các ngươi ngồi đây, quả nhân đi diệt nước của bọn chúng rồi về uống rượu."
Lưu Trường phanh áo rống lên, người khác nghe vậy đều thấy ngực như bùng cháy.
Chu Thắng Chi thấy thời cơ chín muồi, tức thì la lớn kích độn:" Cùng đi! Cùng đi!"
Phàn Kháng mà không giữ lại thì tên này một mình xông ra ngoài rồi.
Bách tính nước Điền đa phần hiền hòa, còn cao tầng do người Sở cấu thành thì mang đặc trưng kiêu ngạo phóng túng của người Sở, đối diện với bộ tộc xung quanh, luôn tỏ ra ưu việt vượt trội.
Bọn họ quy định, trong nước Điền, bách tính không được ngồi xe cưỡi ngựa, một khi phát hiện, lập tức xử tử.
Chỉ có nam tử quý tộc mới được cưỡi ngựa, nữ tử thì ngồi xe.
Mỗi năm bọn họ có một lễ tịch điền, do vương hậu phụ trách, bọn họ giết người tế tự ....
Thủ lĩnh phẫn nộ:" Đám dã nhân đó, bọn ta còn biết đạo lý dùng người cỏ thay người sống, bọn chúng đi bắt người các bộ để giết, có lúc thậm chí còn bắt người của bọn ta! Bọn chúng biết, Đại Hán sẽ không vì bọn ta mà gây rắc rối cho chúng ..."
Phàn Kháng sờ mũi, trong mắt hắn, bất kể tây man di hay Điền Man đều là dã nhân, chẳng có gì khác biệt, có điều hai bên kia đều thấy đối phương mới là dã nhân, khinh thường lẫn nhau.
Thủ lĩnh càng nói càng tức giận:" Quan lại ức hiệp bọn ta, thiên tử hạ lệnh miễn điền thuế, bọn chúng lại nói bọn ta không có nông tịch, không được miễn. Bọn ta đời đời canh tác để sống, vì sao không được gọi là nông hộ?"
"Người Điền không dám trêu chọc huyện thành, nhưng chúng không khách khí với bọn ta. Bọn ta dùng cung tên bảo vệ mình, quan lại nói bọn ta mưu phản. Vì bọn ta mưu phản thì bọn chúng được thăng tước ..."
Quần hiền nghe vậy biến sắc mặt, Lữ Lộc nổi giận mắng:" Ngươi muốn gì?"
Trước mặt đại vương oán trách triều đình đối xử không tốt với mình, trong mắt quần hiền, đây là hành vi khiêu khích, không phải định công khai tạo phản là gì?
Thủ lĩnh sực tỉnh, vội nói:" Ta lỡ lời, đại vương tha mạng."
Thần sắc Lưu Trường lúc này cực kỳ nghiêm túc, không cười đùa như vừa rồi nữa, kéo thủ lĩnh ngồi xuống, tự rót rượu uống, rượu chảy qua mép xuống vạt áo. Người xung quanh không dám nói nữa, không khí trở nên ngột ngạt.
"Quả nhân nói thật cho các ngươi biết, quả nhân vốn định dùng các ngươi công chiếm nước Điền. Nhưng các ngươi nói thế, quả nhân rất tức giận."
Thủ lĩnh càng sợ hãi, mặt trắng bệch:" Đại vương, ta không có ý ..."
"Ngươi đừng sợ, để một đám khốn kiếp tới quản lý Ba Thục, lấy lòng thương cổ, khinh nhục bách tính là lỗi của triều đình, lỗi của .... Thiên tử và thiếu phủ không biết dùng người, phải phạt."
"Có điều nước Điền chó má, đến quả nhân còn không nỡ ức hiếp bách tính, người ngoài có tư cách gì mà ức hiếp." Lưu Trường đấm mạnh xuống bàn, mắt hổ trợn tròn:
Thủ lĩnh há hốc mồm.
"Ở Đại Hán thì tất cả là con dân của quả nhân, đất Ba Thục đã được quả nhân tìm hai vị quận thủ hợp cách, hai người này từ nhỏ lớn lên bên quả nhân, nhất định xử lý đám quan lại. Về sau các ngươi không cần phải lo tới đám quan lại nữa."
"Còn về vấn đề bên ngoài."
Lưu Trường đứng lên lau rượu trên mặt:" Ngươi đợi vài ngày ... Thắng Chi, chúng ta đi."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com