Thủ lĩnh vội vàng đứng dậy, định nói gì đó, nhưng Lưu Trường hoàn toàn không cho cơ hội, quần hiền vây quanh Lưu Trường rời trại. Chu Thắng Chi vẫn chưa hiểu:" Đại vương sao tức giận như thế, đám man nhân Ba Thục chẳng qua chưa tới mười vạn, còn chia các bộ khác nhau, sống ở nhiều nơi, chẳng làm được gì to tát. Bọn chúng người nhỏ bé, không biết cưỡi ngựa thì lôi kéo làm gì?"
"Ngược lại lợi dụng bọn chúng công chiếm nước Điền vẫn có thể, dù chết bao nhiêu cũng không tiếc."
Hắn chưa nói hết, Lưu Trường kẹp cổ hắn, kéo tới gần nghiêm túc hỏi:" Thắng Chi, quả nhân nên làm vương sáu quận Trung Nguyên hay là làm thiên tử Đại Hán?"
"Bệ hạ tất nhiên nên làm thiên tử, hoàng đế đáng lẽ sớm phải nhường vị." Chu Thắng Chi không động đậy được, không thở được, sợ hãi đáp:
"Nếu là thiên tử của thiên hạ thì bách tính Ba Thục khác gì bách tính Trường An? Chẳng lẽ họ không phải con dân của quả nhân hay sao?"
"Đại vương thừa nhận chúng, chúng chắc gì đã thừa nhận đại vương!"
"Ha ha ha ha, Lý Băng đã làm được, chẳng lẽ quả nhân lại không làm được sao?" Lưu Trường cười to đẩy Chu Thắng Chi ra:
Chu Thắng Chi không dám nhiều lời nữa, nhìn Phàn Kháng cầu cứu, Phàn kháng cười to:" Đại vương nói đúng, bọn họ nộp thuế, vậy phải bảo vệ bọn họ, nếu không bằng cái gì bắt họ nộp thuế?"
Triệu Muội thầm nhủ trong lòng, sao ngươi nói như đám cường đạo, thu tiền tài của người ta, bảo vệ người ta?
Lưu Trường hết sức tán đồng, vỗ vai Phàn Kháng:" Ngươi tuy không thông minh bằng họ, hơi ngu, nhưng ngươi nói điều bọn họ không nói ra được."
Phàn Kháng được đại vương khen cười rách miệng, mà khoan ... Ai ngu?
Lữ Lộc vội hỏi:" Vậy đại vương định làm thế nào?"
"Đi chặt đầu Điền vương."
"Đại vương, nước Điền tuy yếu ớt nhưng cũng có thể gom được mấy vạn quân, chúng ta chỉ có vài trăm ..."
Chu Thắng Chi nhíu mày, hắn không phản đối chặt đầu Điền vương, hắn chỉ lo an toàn của Lưu Trường thôi.
Triệu Muội cũng do dự:" Đại vương, nước Điền chưa từng có ý đối địch với Đại Hán, đại vương hoàn toàn không cần thảo phạt họ, nếu bọn họ thần phục, có thể làm như với Nam Việt."
Lưu Trường lạnh lùng nhìn hắn:" Điền vương không phải Nam Việt vương, không phải tiểu quốc nào cũng có tư cách chung sống hòa bình với quả nhân."
Triệu Muội mang thân phận thái tử ngoại vương, không tiện nói nhiều.
Thấy mấy hiền tài của mình đều chần chừ, Lưu Trường không vui:" Sao, các ngươi sợ nước Điền à? Đừng quên sư phụ quả nhân là Hoài Âm hầu, quả nhân theo học binh pháp hơn bốn mươi năm ..."
"Đại vương mới trên hai mươi mà."
"Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là chúng ta có rất nhiều chiến thuật, lợi dụng chúng, dù kẻ địch đông hơn gấp mười cũng có thể đánh bại dễ dàng."
Chu Thắng Chi tỏ thái độ rõ ràng:" Nếu đại vương nhất định muốn đối phó với nước Điền, vậy thần sẽ làm tiên phong, đại vương không được lên trận. Nếu đồng ý thì thần theo đại vương tác chiến, nếu không đại vương đánh chết thần trước rồi hẵng đi chém đầu Điền vương!"
"Ha ha ha, giỏi! Lộc, đi tìm dẫn đường, quả nhân đi gặp Điền vương, dùng hắn tế nông sự năm nay.
Mặt đất rung chuyển, người Hung Nô vừa rồi còn mệt mỏi ngồi trên mặt đất la hét bật dạy, bọn họ muốn chạy, nhưng toàn thân không còn sức, vừa bò vừa lao về phía chiến mã.
Đây là Tây Vực, còn bị tập kích là viện quân Hung Nô đi cứu Hộ Đồ.
Mấy ngày qua người Hung Nô sống cuộc đời hạnh phúc vô nhân đạo, Hàn Tín tổ chức binh lực, triển khai tấn công Hung Nô trên quy mô lớn.
Người Hung Nô ở thảo nguyên ỷ vào mình quen thuộc địa bàn, chiến mã nhiều, xưa nay không để quân Hán vào mắt, tới lui như không. Nhưng ở chiến trường hai bên cùng xa lạ thì tình hình khác rồi, Đại Hán bây giờ cũng đã có thể tổ chức kỵ binh tấn công quy mô lớn. Dưới sự chỉ huy của Hàn Tín, mấy quân đoàn cùng xuất kích. Quân Đường đi vòng cắt đứt Hung Nô từ phương bắc, quân Lũng Tây phối hợp với Bắc quân, đánh tới Lâu Lan. Hàn Tín tọa trấn quân Hà Tây, đuổi chủ lực địch.
Chu Bột thời gian qua rất ít nói.
Ông ta luôn cho rằng mình cầm quân đã đạt tới trình độ không ngừng rút ngắn chênh lệch với Hàn Tín. Khi mà thế hệ già nối nhau rời bỏ, Chu Bột vẫn đánh trận, càng đánh càng mạnh làm lòng tin ông ta ngày một cao, thậm chí cho rằng nếu mình bây giờ chỉ huy cuộc chiến với Hạng Vũ cũng chưa chắc đã thua.
Nhưng khi Hàn Tín tiếp nhận chiến dịch, Chu Bột nhận ngay ra chênh lệch cực lớn giữa hai bên.
Có một loại người, không thể lấy tư duy bình thường để nhìn nhận, kinh nghiệm Chu Bột tích lũy, trước mặt Hàn Tín không là cái gì.
Chu Bột nhớ tới năm xưa Tào Tham từng nói với ông ta: Đánh trận càng nhiều, càng kính phục, càng kính phục Hoài Âm hầu.
Các tướng lĩnh khác có vẻ không nhận ra có gì khác biệt, Chu Bột đánh thắng trận, Hàn Tín cũng thắng trận. Chỉ Chu Bột nhìn ra vấn đề, thì ra mình mới chỉ đuổi kịp trình độ Tào Tham trước kia, mới nhìn ra chênh lệch với Hoài Âm hầu mà thôi.
Các tướng quân đột nhiên phát hiện Chu Bột như biến thành người khác, người hùng hùng hổ hổ biến mất rồi, thường ngày bắt đầu đọc binh pháp, còn đọc đi đọc lại.
Loại thay đổi này của Chu Bột, Hàn Tín chỉ cười khẽ.
Tên này thực ra không tệ, tuy kém xa mình, nhưng trong đám người trước kia cũng coi là hạng đỉnh cấp nhất, nhi tử hắn cũng khá lắm, có cơ sở danh tướng, nhưng về đại cục hơi kém, cả hai đều phải luyện thêm.
"Thái úy ..." Tần Đồng lấy dũng khí nói với Hàn Tín:" Mặc dù mạt tướng cũng không thích Chu thái úy, nhưng dù sao ông ấy cũng là mánh tướng, ngài để ông ấy phụ trách vận chuyển lương thảo, phải chăng có hơi ..."
Các tướng lĩnh khác cũng ngẩng đầu lên, nhìn vị Hoài Âm hầu "hẹp hòi" này.
Không sai, Chu Bột bị Hàn Tín phái đi phụ trách vận chuyển lương thảo, hậu cần.
Những tướng quân này cho rằng, đó là sự sỉ nhục, khinh thường và trừng phạt của Hoài Âm hầu với Chu Bột. Một mãnh tướng như vậy mà đi phụ trách hậu cần, không phải quá đáng à?
Hàn Tín trị quân nghiêm khắc, ông ta nghiêm mặt, Tần Đồng hơi sợ hãi, có điều Hàn Tín không vì thế mà nổi giận. Ông ta chỉ bình tĩnh hỏi:" Chu Bột bảo ngươi tới nói đỡ à?"
"Không phải như thế, bọn mạt tướng thấy Chu thái úy thiện chiến hơn mình."
"Vậy thì đừng nói nhiều." Hàn Tín phất tay, nói luôn:" Ta đã nhìn ra đại khái vị trí của Kê Chúc, đại quân nghỉ ngơi đủ rồi, nghỉ thêm hai ngày là có thể xuất phát. Đừng thúc giúp sĩ tốt, để họ nghỉ ngơi cho tốt, ai dám tự ý thao luyện sĩ tốt, muốn biểu hiện lấy lòng ta, chém đầu!"
"Vâng!"
Các tướng nhận lệnh, trong lòng thầm than cho cha con Chu gia, đắc tối với ai lại đi đắc tội với thái úy.
Chu Á Phu lúc này đứng thẳng tắp ở cửa, hắn bị Hàn Tín giữ bên cạnh làm quan truyền lệnh, nói khó nghe chút là lính truyền lệnh.
Hai cha con một lo lương thảo, một truyền thư tín quân lệnh, e là không có quân công gì nữa rồi.
Khi các tướng rời đi, có một người trẻ tuổi lỗ mãng xông vào lều, thở dốc tới trước mặt Hàn Tín:" Thái úy!"
Hàn Tín nhìn tên ngốc to xác trước mặt:" Ngươi có chuyện gì?"
Hạ Hầu Táo phẫn nộ kêu lên:" Thái úy có mắt không tròng, lấy huynh đệ ta ra làm lính truyền lệnh. Ngài biết hắn đánh trận giỏi thế nào không? Ngài có biết đánh trận không ..."
Hắn chỉ nói được một nửa, Quán A ở bên kinh hoàng bịt miệng:" Thái úy, thái úy, tên này mấy ngày trước đánh trận, bị thương ở đầu."
Hạ Hầu Táo nổi giận định kéo Quán A ra thì Trần Mãi cũng đi tới, mỗi người một bên kéo ra ngoài.
Hàn Tín từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, chẳng để ý Hạ Hầu Táo mà nói với Chu Á Phu ở cửa:" Ngươi để người khác xông vào lều, tối nay đứng đấy, đừng nghỉ ngơi.
"Vâng!"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com