Hạ Hầu Táo bị kéo ra ngoài vẫn tức giận:" Hai tên phản đồ, ông ta đối xử với Á Phu như vậy mà các ngươi vẫn giúp ông ta à?"
Quán A tức giận nhảy dựng lên:" Ngươi thì biết cái gì, đại vương cũng không dám to tiếng với ông ấy, ngươi hay rồi, muốn ăn đòn à? A phụ ngươi đang nằm ở nhà, ngươi nóng lòng đưa a phụ ngươi lên đường vậy à?"
"Hừ, chết thì chết, sợ gì?"
Quán A bất lực nhìn Trần Mãi, Trần Mãi nheo mắt lại:" Táo, ngươi thiếu chút nữa làm hỏng chuyện tốt của Á Phu đấy."
"Chuyện tốt gì?"
"Hoài Âm hầu giữ hắn ở bên cạnh, rõ ràng là muốn tự mình chỉ dạy hắn, bồi dưỡng hắn như đệ tử. Ngươi làm như thế, Hoài Âm hầu không dạy nữa thì sao?"
"Hả?" Hạ Hầu Táo bừng tỉnh: "Ái dà, thế chẳng phải làm hỏng chuyện của hắn à? Ta đi xin lỗi Hoài Âm hầu vậy."
"Không cần đâu, nếu ngươi muốn tốt cho Á Phu thì tránh xa hắn ra chút, làm tốt tiên phong đi." Quán A bực tức nói:
Hai người đuổi tên ngốc đó đi rồi, Quán A nghi ngờ hỏi:" Ngươi nói thật không, Hoài Âm hầu muốn dạy Á Phu à?"
Trần Mãi khẽ lắc đầu:" Chưa chắc tự mình dạy, phải xem Á Phu lĩnh ngộ bao nhiêu. Thực ra Hoài Âm hầu rất coi trọng cha con họ. Đúng rồi, ngươi nhận được chiếu lệnh của đại vương chưa? Nói muốn hai huynh đệ ta tới Ba Thục làm quận thủ."
"Ài, nhận được rồi. Ba Thục à, ta ngay cả ngôn ngữ còn chẳng biết nói, sợ không hiểu họ nói gì, làm sao quản lý được." Quán A xem ra có vẻ không mấy tự tin:
Trần Mãi thì tự tin hơn nhiều:" Không sao, quan trọng là bọn họ hiểu ngươi nói gì, thế là đủ."
Đại quân vẫn đang chiến đấu, còn Chu Bột thì nghiêm túc kiểm kê lương thảo, bố trí đường tiếp viện. Chu Bột phát hiện, Hàn Tín mỗi lần tác chiến đều an bài nơi thích hợp nhất để tiếp viện, ông ta lại chỉ nghĩ tới chỗ nào có thể vây địch chặn địch diệt địch mà không nghĩ tới chuyện này .... Chu Bột nhận ra, mình còn nhiều thứ phải học.
…….. ……………… ………..
Hạ Hầu Táo tuy không cơ trí như Trần Mãi, nhưng trên chiến trường, hắn cực kỳ dũng mãnh.
Khi hắn lần nữa công phá doanh trại địch, đè một kẻ xuống, chĩa đao vào cổ, chuẩn bị chặt đầu thì người kia hét lên:" Người mình! Người mình! Quân Hán!"
Bình thường tác chiến Hạ Hầu Tào chẳng bao giờ để ý kẻ địch nói gì, dù sao thì cũng không hiểu, nhưng lần này không ngờ một tên Hung Nô lại nói tiếng Đường. Hạ Hầu Táo ngẩn người, vẫn buông ra, xông tới kẻ địch khác.
Chiến sự đã ngả về một phía, Hạ Hầu Táo dễ dàng chiếm cứ doanh trại này, lau đi đi máu trên mặt mới quay lại chỗ vừa nãy, kéo kẻ địch còn run rẩy lên, nhìn kỹ:" Sao ta trông ngươi quen quen."
Người kia cũng nhìn Hạ Hầu Táo:" Ta cũng nhận ra ngài! Ta là Cách, là đại vu."
"Hả?"
"Người tính ra đại hung ấy."
"A, ta nhớ ra rồi." Hạ Hầu Táo cười kéo hắn lên, vỗ vỗ vai:" Là ngươi à? Sao lại ở đây? Khi đó không kịp đổi ngươi đi."
Cách gặp người quen, không sợ nữa:" Bọn ta tới bái kiến mấy vương ở phía nam, cắm trại ở đây, không ngờ các ngươi xuất hiện."
"Ta đã bảo mà, người Hung Nô lại còn cắm trại, té ra không biết nơi này có chiến sự." Hạ Hầu Táo nhìn phó tướng cười nhạo:" Cách không xa còn đánh trận, mà bọn chúng chẳng phòng bị gì?"
Phó tướng hơi do dự:" Tướng quân, liệu có phải vì chúng ta đã đi quá xa rồi không?"
"Chúng ta đang ở đâu thế?"
Chủ tướng hỏi một cái, phó tướng run rẩy, té ra ngài không biết gì à, hít sâu một hơi lấy bản đồ ra, xem thật kỹ nhưng không biết nốt. Cách tự tin nói:" Không cần xem bản đồ, ta đã ở đây rất lâu rồi, ngài cho ta biết, quân chủ lực của Đại Hán ở đâu?"
"Hình như nghỉ ngơi ở Lâu Lan."
"Lâu Lan?" Cách ngớ ra: "Nhưng tướng quân đang ở Bì Sơn?"
"Bì sơn à?" Hạ Hầu Táo cười to:" Thế ta cách chủ lực bao xa?"
"Đại khái bằng từ Trường An tới Nhạn Môn."
Hạ Hầu Táo vỡ lẽ, bảo sao thời gian qua gặp người Hung Nô bọn chúng lại hoảng sợ, không có tí phòng bị nào. Phải thôi, Nhạn Môn đánh trận, Trường An cũng không phòng bị. Phó tướng sắp khóc tới nơi:" Tướng quân, Hoài Âm hầu muốn chúng ta tới Xa Sư cơ mà."
"Không sao hết, giờ đi cũng được." Tìm được dẫn đường như Cách, Hạ Hầu Táo yên tâm lắm:" Cách, từ đây tới Xa Sư bao xa?"
Cách ngần ngừ:" Chắc là bằng từ Vân Trung tới Trường An, tướng quân, ngài đi ngược đường rồi."
Hạ Hầu Tào chẳng hề có chút ủ rũ nào, chỉ mấy cái xe đầu người sau mình:" Bằng này đủ để ta phong hầu rồi, người Hung Nô bên này dễ giết quá, cứ đánh thế này ta có thể trực tiếp kế thừa tước vị a phụ, không cần đợi ông ấy chết."
Cách cười ngốc nghếch gật đầu, hắn không dám nói với Hạ Hầu Táo, người mà tên đó giết toàn là quân đội các nước Tây Vực, chẳng phải người Hung Nô gì hết! Còn là những nước không thân cận Hung Nô, giữ trung lập ... Ngài làm thế có kế thừa tước vị được hay không chưa dám nói chứ đúng là ngài không cần đợi a phụ mất đâu, nếu Đường vương không lên tiếng, e ngài qua đời rồi.
Nhìn tên ngốc bên cạnh, Cách bất lực lắm.
Nay hắn đang dẫn đám Hạ Hầu Táo tới nước Toa Xa, nước này từng tiếp kiến Hán sứ, còn chủ động kháng cự Hung Nô, thuộc nước gần gũi với Đại Hán. Hạ Hầu Táo một mình xâm nhập, phải tìm trạm tiếp tế gần nhất mới được.
Cách cúi đầu, mặt đầy âu sầu.
"Ngươi sao thế?" Hạ Hầu Táo hỏi:
"Hung, đại hung, từ khi ta một mình tới bộ tộc chưa chuyện nào là lành, không ngừng bị bắt làm tù binh, toàn thân đầy thương tích, giờ đi lại cũng khó .... Ta cũng không biết đắc tội gì với thần linh nữa... Lần này không thể để bị người Hung Nô bắt, đây đã là lần thứ ba, nếu còn bị bắt, ta chẳng thể giữ mạng được."
Cách đem hết chuyện xúi quẩy mấy năm qua kể cho Hạ Hầu Táo nghe, càng nói càng đau khổ, tiếng chiến xa chạy ầm ầm cũng không át được giọng hắn:
Đằng xa đột nhiên có người chửi mắng "Hung Nô cẩu", một mũi tên bắn trúng vai, Cách ngã xuống.
Hàn Tín gần đây thấy là lạ, vì chủ lực Hung Nô đang ít đi, nghe nói là vì ở phía nam đang có mấy tiểu quốc tuyên chiến với Hung Nô. Ông ta không rõ tình hình nên nhờ Lục giả giúp nghe ngóng, sau nghe nói là do sĩ tốt tuần tra mấy nước đó nhiều lần mất tích, bị chặt đầu, mấy tiểu quốc đó tức giận Hung Nô ức thiếp thái quá, liên hợp chống lại.
Hàn Tín không hiểu, hai bên đang đánh nhau, sao người Hung Nô còn rảnh đi chọc giận đám tiểu quốc.
Thời gian qua thần sắc Chu Á Phu rất khác thường, cả ngày hầm hầm, mắt đỏ ngầu.
Không phải chỉ hắn có bộ dạng đó, cả đám Trần Mãi, Quán A cũng vậy, luôn ở bên mép vực bùng nổ.
Hàn Tín biết nguyên nhân vì Hạ Hầu Táo đi mở được cho đại quân mất tung tích, theo lời tù binh Hung Nô nói, bọn họ đã vị thiền vu vĩ đại giết chết rồi.
Hàn Tín không tin, muốn tiêu diệt hết một đội quân toàn kỵ binh đâu dễ, khả năng lạc đường, hoặc tham công mạo hiểm. Kết hợp chuyện sĩ tốt tuần tra bị giết, rất có khả năng do Hạ Hầu Táo làm.
Nhưng người khác không nghĩ thế, đám người trẻ tuổi kia đều cho rằng huynh đệ của mình bị giết rồi.
Lư Tha Chi điên cuồng bất chấp tính mạng xung phong, dù bị thương khiêng xuống, cũng chỉ nói có lỗi với đại vương, không còn mặt mũi nào gặp đại vương, tốt nhất là chiến tử.
Quán A thề với trời, sẽ tắm máu Xa Sư.
Chu Á Phu bình tĩnh nhất, nhưng Hàn Tín thường thấy hắn phẫn nộ mà run rẩy, mắt rừng rực lửa thù hận. Hắn càng thêm chăm chỉ, các ngày nghiền ngẫm các loại quân lệnh của Hàn Tín.
Hàn Tín chẳng vì tình huynh đệ của họ mà cảm động, thấy dẫn đám ngu xuẩn này đi đánh trận thật mất mặt.
Ông ta cũng vui vẻ nhìn đám ngốc như thế, chẳng giải thích.
"Chuyện đơn giản như vậy mà nghĩ không thông à? Ngươi còn muốn báo thù cho hảo hữu? Ha ha ha, ngươi chuẩn bị tế bái hắn đi, đừng nghĩ tới báo thù."
Câu này của Hàn Tín như ép ra hết toàn bộ tiềm lực của Chu Á Phu, Chu Á Phu cắn chặt răng, tiến bộ ngày càng nhanh.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com