"Chúng ta không phải là người man rợ, chúng ta có chiến thuật, chúng ta phải vận dụng binh pháp."
Lời của Lưu Trường còn văng vẳng bên tai, nhưng khi y thúc ngựa lao đi như điên, đâm Điền vương giơ lên, Chu Thắng Chi trầm mặc rất lâu.
Đây là chiến thuật của đại vương ngài đấy à? Hoài Âm hầu dạy ngài thế đấy hả?
Lưu Trường lấy danh nghĩa báo thù dẫn quân đánh vào nước Điền, cả nước Điền chấn động, nhưng khi nghe nói kẻ địch chỉ có vài trăm người quyết địch kháng địch ngoài quốc môn. Thượng tầng nước Điền đều là người Sở trước kia, tuy bọn họ đã có chút xa rời văn hóa nước Sở, nhưng vẫn rất khác thổ dân đương địa.
Điền vương hiện này chỉ là một quý tộc huyết thống nước Sở rất nhạt nhòa nhưng lại đề cao thái quá thân phận nước Sở. Những năm qua, hắn mấy lần muốn đổi tên nước thành nước Sở. Nhưng nước Sở không phải một mình Điền vương định đoạt.
Trang Kiều chính là người khai sáng nước Điền trước kia giống Triệu Đà, ông ta là hậu nhân Sở Trang vương, thời Sở Khoảnh Tương vương, ông ta được lệnh tấn công đất Điền. Khi ông ta chiếm được Điền thì nước Sở không cản được Tần mà diệt vong, ông ta không còn đường về liền ở lại xưng vương, lập ra nước Điền.
Khi đó ông ta không mang theo quá nhiều tướng sĩ, lúc này không còn chỗ dựa trong nước, vì xưng vương, ông ta học chế độ nước Sở, phong quân cho những người đó, ai nấy có thực ấp, quân đội của mình.
Đại Hán phong vương nhưng đa phần là người trong họ, còn có liên kết nhất định, còn hầu tước thì hoàn toàn không có quân đội. Trong khi nước Điền phong quân chỉ ngang với hầu, ai nấy có lãnh địa quân đội riêng, điều này khiến sức thống trị của quân vương nước Điền rất kém, những phong quân kia nhiều, họ liên hợp lại, Điền vương cũng phải nhượng bộ.
Điền vương không phải là chưa nghĩ tới thay đổi thế cục, nhưng nước Điền nhỏ bé chẳng sinh nổi nhân tài như Thương Ưởng, đành thôi.
Nghe tin có địch xâm phạm, Điền vương đầu tiên là rất sợ hãi, lập tức triệu tập phong quân các nơi, yêu cầu họ nhanh chóng đi xử lý địch.
Người ta không ngốc, biết là quân Hán tới, biểu thị mình đang chuẩn bị quân đội, đại vương cứ đi trước đi, bọn họ sẽ tiếp ứng sau.
Họ biết đại vương luôn nghĩ cách làm suy yếu họ, họ không muốn để đại vương làm ngư ông đắc lợi. Khi Điền vương như kiến bỏ chảo nóng thì thám báo đưa tin, địch có hơn 300 người, hành quân chậm, quân kỳ tán loạn, có người đi nửa đường đã cởi giáp trụ.
Hay tin Điền vương trước thở phào, sau đó mừng rỡ.
Bằng vào chừng đó người mà còn muốn thảo phạt mình à, không phải tìm cái chết sao?
Điền vương trẻ tuổi phấn khích chuẩn bị xuất chính nghênh địch, mấy đại thần bên cạnh vất vả khuyên can, nói đó là kế của địch, không nên mắc bẫy, đợi địch vào sâu trong nước Điền rồi cùng với phong quân vây đánh. Người thì bảo không nên xung đột với quân Hán, hai bên không hề có ân oán. Nhưng Điền vương không nghĩ thế, giết chết đại thần mạo phạm mình, dẫn quân rời thành.
Hận triệu tập gần một vạn quân, khua chiêng gióng trống xuất chinh, nói với bên ngoài là Đại Hán phái tới ba vạn đại quân, mình phải đánh bại địch, giữ cơ nghiệp tổ phụ.
Sau khi biết tin đối phương đã xuất binh, Lưu Trường càng không vội nữa, thong thả chờ Điền vương tới.
Y nghỉ ngơi ở bên sông, chả lập doanh trại, cứ thế cho thám báo địch dò xét.
Chu Thắng Chi lo lắng trùng trùng, mấy lần dặn Phàn Kháng bám sát đại vương, nếu gặp phải tập kích phải bảo vệ đại vương bỏ chạy.
Lúc quân Điền vương xuất hiện ở bờ đối diện thì Lưu Trường mới yêu cầu tướng sĩ lên ngựa, chuẩn bị chiến đấu. Điền vương quan sát nhiều lần, thấy đối phương đúng là chỉ có chút quân đó thôi liền bắt đầu vượt sống, hắn không phải không có não, nhận định đối phương sẽ tấn công khi ở giữa dòng, nên ở lại sau.
Nhìn thấy cảnh đó, Lưu Trường rút luôn.
Quân tiên phong nước Điền truy đuổi, Điền vương vẫn ở phía sau, nhưng khi đuổi tới một khu rừng rập, Lưu Trường đột nhiên dẫn mấy chục người xông về phía cờ Điền vương.
Lúc này chủ lực Điền vương đang truy đuổi địch, bên cạnh hắn chưa tới một nghìn.
Thế là Chu Thắng Chi thấy cảnh đại vương lao thẳng vào trận địch, xiên Điền vương lên. Lúc đó Điền vương ở hậu phương, đại quân đang ở phía trước truy đuổi địch nên không hề đề phòng, muốn thể hiện uy phong quân vương nên dẫn đầu đội ngũ phía sau truy đổi.
Nào ngờ một gã khổng lồ cưỡi con ngựa như quái thú từ đâu xông tới, cầm vũ khí dài đâm một phát, dù hắn đã đỡ đòn nhưng không ích gì, trơ mắt nhìn cán vũ khí to như miệng bát đâm xuyên lồng ngực.
Chết ngay tức thì.
Không chỉ quần hiền sững sờ, sĩ tốt nước Điền cũng choáng váng.
Bọn họ đang truy đuổi địch, thế rồi mấy chục tên xông ra, xông vào trận, giết chết đại vương của mình, giết xong chạy mất.
Bọn họ nhất thời kinh hoàng tới không biết nên truy đuổi địch hay là bỏ chạy.
Đại quân đi trước thấy vương kỳ bị đổ thì hỗn loạn, vội vàng quay lại. Lúc ấy Phàn Kháng bất chấp sống chết dẫn người xung phong. Kỵ binh nước Điền không ít, nhưng không có bàn đạp, không có quân giới như quân Hán, đại vương lại chết, tất cả mất đấu chí. Theo luật nước Điền, vương chiến tử thì tất cả bị xử tử, dù đã báo thù cũng thế.
Lại một truyền thống kinh điển nữa của nước Sở, vua bại thì tướng tự sát, lính mất tướng phải tự sát, vốn điều này để đảm bảo cho tướng sĩ ra trận phải dốc sức mà đánh, ai ngờ giờ phản tác dụng.
Đại vương chết rồi, tất cả phải chết theo.
Tướng lĩnh không áp chế được sợ hãi của sĩ tốt thì binh lực nhiều mấy cũng vô dụng, bọn họ vứt cả vũ khí cờ xí bỏ chạy, bọn họ không muốn chết ở đây, đường sống duy nhất là chạy khỏi nước Điền.
Chu Thắng Chi không ngờ rằng kẻ địch lại phối hợp như thế.
Lưu Trường thì hoàn toàn không bất ngờ, đuổi tướng địch tới bên sông, nhìn họ nhảy xuống nước mà cười to, tay còn quơ cái đầu Điền vương.
"Về nói với quốc tướng của các ngươi, nếu đầu hàng thì trước thế nào, sau vẫn thế, nếu không đầu hàng thì ta đồ thành, chó gà không tha !"
Lưu Trường rống bên sông, đám người kia chạy càng nhanh.
Phàn Kháng lúc này rất kích động:" Đại vương! Đại vương! Thần chém được sáu mươi."
Phàn Kháng rất sùng bái a phụ mình, lập chí phải giống a phụ nên mới vui như thế, Lưu Trường khen ngợi:" Không thẹn là Vũ Dương hầu!"
Chu Thắng Chi khinh bỉ:" Năm xưa Vũ Dương hầu chém tướng sĩ nước Tần, ngươi giết man di mà cũng dám so à?"
"Vậy cũng lợi hại hơn ngươi, ngươi chém được bao nhiêu?"
Lưu Trường chỉ yên tĩnh nhìn về phía nước Điền, đột kích chém tướng không khó, nhưng bằng chừng này người muốn phá thành thì khó rồi, mình nên làm gì đây, hay đem đầu Điền vương về?
Không được, mình đã nói ra rồi, nếu lúc này quay về không phải là mất mặt à?
Lưu Trường à Lưu Trường, đại trượng phu sao có thể lùi bước? Ngươi là đệ tử của Hoài Âm hầu, nghĩ kỹ đi, nếu sư phụ ở đây sẽ làm gì? Ông ấy sẽ công phá nước Đường ra sao? Phải lấy phương thức tư duy của sư phụ để tính toán chiến sự.
"Đại vương!"
"Đại vương, người đang nghĩ gì thế?"
Lưu Trường trừng mắt, không vui mắng Chu Thắng Chi:" Quả nhân đang nghĩ cách thập diện mai phục, đừng cắt ngang quả nhân suy nghĩ."
Chu Thằng Chi nhìn số người xung quanh, nuốt nước bọt:" Đại vương, chúng ta có chừng này người làm sao thập diện mai phục được? Chia binh mười ngả, mỗi ngả 30 người không thích hợp lắm đâu."