Hàm Đan, nước Triệu.
Hàm Đan vốn là một tòa thành lớn, nhân khẩu cực nhiều, nước Triệu quốc lực cường thịnh, thời gian dài chống lại sự tấn công của quân Tần. Đến khi Bạch Khởi khiến người trẻ tinh nhuệ của nước Triệu chết sạch sẽ, quốc lực suy giảm mạnh, khiến nước Yến cũng bắt nạt được. Sau nhiều năm khó khăn lắm nước Triệu mới thoát khỏi bóng ma Bạch Khởi, lần nữa suất lĩnh 20 vạn người trẻ tuổi xuất chinh.
Lần này bọn họ không gặp phải Bạch Khởi nữa, chỉ gặp phải Hàn Tín mà thôi, chủ tướng bị chém giữa trận, sĩ tốt bỏ chạy.
Nghỉ ngơi được vài năm thì Trần Hi mưu phản, thế bị băng mãnh nhân của Đại Hán tấn công, nào là Tào Tham, Chu Bột, Phàn Khoái, Hạ Hầu Anh, Quán Anh đồng loạt lên trận. Quân đội nước Triệu lần nữa bị diệt hết, là thành tựu hiển hách của đám mãnh nhân.
Như Ý xúi quẩy tiếp nhận một đất nước chẳng có mấy người trẻ tuổi, may mà hắn rất cố gắng, nhất là bây giờ Triệu quốc tướng là do như tế của Như Ý, xá nhân của Đường vương.
Giả Nghị có rất nhiều ý tưởng đi trước thời đại, nước Triệu là nơi thích hợp nhất để hắn phát triển tài hoa, nơi này không có lực cản gì, Như Ý tin tưởng hắn vô điều kiện, sát bên có quân đội nước Đường. Thế là tình hình nước Triệu rốt cuộc cũng có đột phá.
Như Ý không khỏi cảm khái, vị quốc tướng này mặc dù không thể đem cho thuê như Chu Bột, nhưng đúng là giải quyết được tận gốc vấn đề của nước Triệu, cho thuê quốc tướng không làm được.
Lúc này Triệu vương và quốc tướng của hắn ngồi đối diện nhau, nhìn nhau chằm chằm.
"Giả tướng, khanh xem thư của thiên tử rồi, khanh thấy sao, quả nhân nên tỏ thái độ không?"
Giả Nghị không vui:" Đây nhất định là Trương Bất Nghi xúi bẩy thiên tử, nên mới có phong thư này."
"Bất kể là ai xúi, ý thiên tử rất rõ ràng, đó là nhường vị cho Trường đệ, muốn quả nhân là hiền trưởng, tỏ thái độ, hiệu triệu các chư hầu khác." Triệu vương lắc đầu:" Nhưng quả nhân đâu phải hiền trưởng."
"Đại vương là nhi tử thứ ba của Cao hoàng đế, nay Tề vương không còn ở nhân thế, Sở vương tuy là trọng phụ của ngài, nhưng bệnh tật nằm giường, đại vương chính là hiền trưởng?"
"Vậy quả nhân dâng thư nhé, nhưng Trường đệ có biết không, đừng để hại nó."
Đây mới là điểm mấu chốt, sợ là nhị ca nhất thời nóng đầu ra quyết định, nếu hắn dâng thư, làm Lưu Trường không xuống thang được thì hỏng. Hắn hiểu đứa đệ đó hoàn toàn không có ý đồ làm hoàng đế, so với làm hoàng đế thì y càng thích đi săn, uống rượu, ngắm mỹ nhân.
Giả Nghị cũng hơi do dự, hắn chắc chắn đây là trò do tên phản tặc Trương Bất Nghi làm ra, có nên theo không?
"Nếu là lệnh thiên tử, đại vương nên theo, chắc Trương Bất Nghi được đại vương đồng ý rồi."
Lưu Như Ý gật đầu:" Xem ra đành như thế, vậy ta liên hợp với các chư hầu, tới Trường An một chuyến, khanh viết thư cho các chư hầu, để họ chuẩn bị."
"Vâng."
Tiễn Giả Nghị đi rồi, Như Ý thở hắt ra một hơi, nghe nói thằng nhãi đó đi Ba Thục, thật đúng là không làm người ta yên ổn. Giờ làm hoàng đế rồi, chắc không thể hồ đồ được nữa. Hắn vừa đi vừa nhìn ra xa, các chư hầu sẽ không phản đối, có điều phải giúp thằng nhãi đó giảm bớt tiếng xấu.
Vị đại vương nào đó chưa biết thiên tử mưu phản, lúc này còn đang chế định chiến thuật.
Lưu Trường đang dùng cách thức tư duy của Hàn Tín, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn một cách rút lui.
Nghe nói đại vương nói rút lui, Chu Thắng Chi mừng lắm, với tính cách không húc nát núi nam không quay đầu của đại vương mà lại chủ động đề xuất rút lui, đúng là hiếm có.
Quần hiền đều thấy chiến thật này của đại vương rất đáng nể, Lữ Lộc tán dương:" Đại trượng phu phải biết co biết duỗi, chiến thuật này của đại vương rất thỏa đáng. Chúng ta cứ mang đầu Điền vương về đã."
Lưu Trường hừ lạnh, mắng:" Các ngươi biết cái gì, nay Điền vương đã chết, để lại con nhỏ, nước Điền có nhiều phong quân, chúng ta mà đi, chúng sẽ tranh đấu với nhau. Tới khi đó chúng ta thêm dầu thêm mỡ, sợ gì chúng không vong quốc.”
Quần hiền tức thì biểu diễn ngay, trong đó Chu Thắng Chi biển diễn xuất sắc nhất, hắn như nghe thấy diệu kế, vỗ tay cực kỳ nhiệt tình:" Đại vương, thần kế, chí tuệ của đại vương, Lưu hầu cũng không bằng. Mưu lược của cổ nhân, xưa chưa ai có, sau chẳng ai bằng ..."
Du là Lưu Trường nghe những lời tán dương vô sỉ ấy cũng thấy hơi xấu hổ:" Đủ rồi, đủ rồi ..."
Phàn Kháng tiếc nuối:" Chúng ta quá ít người, nếu không diệt nước Điền, thiết lập Điền Quận."
Lưu Trường mắng:" Người tác chiến không thể chỉ biết xông lên, phải có mưu lược, trong chiến tranh phải có lúc lỏng lúc chặt, thế mới là một thống soái hợp cách. Quả nhân rút lui không phải vì binh lực không đủ, cũng không phải vì sợ đối phương, đây là mưu lược binh gia. Các ngươi còn phải học tập nhiều lắm."
Quần hiền chăm chú lắng nghe, vừa nghe vừa dọn đồ, chuẩn bị theo lối cũ trở về, trong khi Lưu Trường vẫn thao thao bất tuyệt về tính thiết yếu của binh pháp và chiến thuật, mắng tính cách lỗ mãng của họ.
Khi họ chuẩn bị lên đường, thám báo tới nói, có một đội quân sau lưng họ.
Nghe tin này Lưu Trường không sợ, chỉ hơi kinh ngạc.
Nước Điền lại còn có hành động này à? Bằng vào chiến mã của chúng, sao đuổi được mình? Không phải Lưu Trường coi thường đối thủ mà thứ chiến mã đó Lưu Trường không dám cưỡi, nếu không sẽ đè chết nó. Lưu Trường muốn rời khỏi nơi này, không ai ngăn được, đó là chỗ dựa thực sự của y.
Đánh không được thì chạy, người ta lại còn không đuổi kịp, đúng là sướng.
Lưu Trường bảo với tả hữu: "Không giao chiến chính diện với bọn chúng, dẫn chúng đi lòng vòng, dùng cung nỏ đối phó, không ngừng quấy nhiễu, tiêu hao thể lực của bọn chúng. Giết thám báo của bọn chúng, chỉ cần chúng ta chạy, dọc đường còn có thể cướp lương thảo của chúng, khi chúng thiếu hụt lương thảo, chúng ta kéo cửa lên. Ha ha ha !"
"Đó mới là chiến thuật, đó mới là binh pháp."
Tiếng cười không khác gì người Hung Nô.
"Đại vương, khắc chế một chút, ngài là chư hầu vương Đại Hán, không phải là thiền vu Hung Nô."
"Ngươi thì biết cái gì, đây gọi là lấy sở trưởng của di để chế ngự di. Bằng vào thứ ngựa lùn tịt của chúng mà muốn đuổi theo chúng ta à? Ha ha ha !"
Khi Lưu Trường còn đang căn dặn chiến thuật thì đội quân phía xa đã thấp thoáng hiện ra, cả đám lộn xà lộn xộn, chẳng có tí chiến thuật gì, thậm chí không có quân giới. Lưu Trường không nhịn cười nhạo:" Một đám ô hợp chẳng chịu nổi một đòn, để quả nhân đi lấy đầu chủ tướng của bọn chúng,"
"Đại vương, hình như đó là quân đội của chúng ta"
"Là tây nam di trong đất thục, họ mang cờ Hán."
Quần hiền hô lên:
"Ồ, đúng là đội quân hổ lang!" Lưu Trường phát ra tiếng than từ tận đáy lòng:
"Đại vương!" Thủ lĩnh đi đầu hăm hở chạy tới trước mặt Lưu Trường:" Ta dẫn trai tráng các bộ tới theo đại vương tác chiến."
Lưu Trường đưa mắt nhìn tới, đúng là trai rác, nhân số chưa tới một vạn, nhưng y cười như hoa nở, lấy một thứ ném cho thủ lĩnh. Thủ lĩnh kinh ngạc hỏi:" Đại vương, đây là cái gì?"
"Thủ cấp của Điền vương!"
"Hả? Đại vương đã giết chết Điền vương??"
"Đúng thế, quả nhân đánh cho bọn chúng đại bại, bọn chúng quyết định đầu hàng, quả nhân nhân nghĩa liền quyết định tiếp nhận."
"Đại vương thần vũ."
Thủ lĩnh không nhịn được hét to, những người khác biết chuyện cũng nối nhau hét lớn, sĩ khí dâng lên vùn vụt, Lưu Trường không cười ha hả:" Các ngươi tới đúng lúc lắm, quả nhân đánh bại kẻ địch, có nhiều chiến lợi phẩm không mang theo được, vừa vặn các ngươi mang về!"
"Vâng!"
Thấy Lưu Trường dẫn đoàn người quay lại, Phàn Kháng hỏi không đúng lúc:" Đại vương, chẳng phải chúng ta cần rút lui à?"
"Không vội, địch chưa diệt quốc, sao có thể rút?"
"Nhưng mà binh pháp rồi mưu lược nói ..."
"Đập chết là xong, nghĩ nhiều làm cái gì?"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com