Lưu Trường đi đầu uy phong dẫn một đám dã nhân còn loạn hơn cả nạn dân quay trở lại chiến trường, tại đây y lệnh Triệu Muội và quần hiền kiểm kê chiến lợi phẩm, vũ trang cho đám tây nam di. Nửa ngày sau nghỉ ngơi chỉnh đốn ăn no bụng rồi Lưu Trường dẫn bọn họ rầm rầm rộ rộ tiến tới đô thanh nước Điền, tuy cả đám vẫn loạn cào cào nhưng được cái thanh thế khiếp người, trông không rõ một vạn hay mười vạn.
Thành trì nước Điền rất nhỏ ... Nói thế nào nhỉ, còn chẳng bằng Hung Nô.
Lưu Trường gặp mấy cái thành trì không thể gọi là thành trì, nói là thôn quê cũng làm thôn quê xấu hổ. Bọn họ dùng gỗ mà bùn làm tường thành, độ cao của tường thành thì Lưu Trường còn chẳng thèm kiễng chân lên cũng thấy bên trong. Chả nói gì tới thang, tay không cũng leo lên được.
Lưu Trường trào phúng tường thành nơi này, nói mình bước một cái là qua.
Những thành phố nhỏ đó nhìn thấy đại quân một cái là đầu hàng ngay, hoàn toàn không dám kháng cự. Nước Điền dựa trên cơ sở nước Sở, lấy thứ vứt đi, bỏ qua tinh hoa, phàm là phương diện không hay của nước Sở thì học đâu ra đây, còn cái tốt không học chút nào.
Rốt cuộc tới gần đô thành, Lưu Trường tràn trề tự tin. Mặc dù sĩ tốt trong tay chẳng tinh nhuệ, nhưng quân đội nước Điền thì cũng khác là bao đâu.
Quý tộc nước Điền cũng chẳng có tình cảm gì với nước Điền, người như Khuất Nguyên có lẽ không tìm ra đâu, loại như Lý Viên thì rất nhiều.
Bọn họ chỉ muốn làm quý tộc nước Điền, còn Điều vương là ai thì bọn họ mặc kệ.
Sau khi biết Điền vương bị người ta dễ dàng đánh bại, thậm chí đã tử chiến, họ liên hợp lại, bàn chuyện đầu hàng.
Có đại thần phản đối, muốn dốc toàn lực mà đánh, báo thù cho quốc quân, thế nhưng nước Điền do phong quân định đoạt.
Tiếp theo đó thì thuận theo tự nhiên thôi, Lưu Trường thậm chí còn chẳng phải trải qua ác chiến gì hết, cứ dẫn người đi một vòng, các nơi mở cổng đầu hàng, tới cả đô thành cũng thế. Điền vương nhỏ tuổi được quốc tướng dẫn ra đầu hàng Lưu Trường.
Hết thảy thuận lợi như vậy đấy, thuận lợi tới mức quỷ dị.
Đám Chu Thắng Chi kích động lắm, đây là công diệt quốc đấy, lưu danh sử sách rồi.
Nhưng Lưu Trường vẫn bình tĩnh, chinh phục nước Đường đúng là chẳng đáng kể, phí đất đai rộng lớn, quân sĩ không quá vạn, đại thần phong quân trong nước thì mang lòng dạ riêng, tài nguyên chẳng có gì đáng khai thác, cùng lắm chỉ tăng thêm cho mình một công lao.
Có điều giúp Đại Hán thêm một quận cũng không tệ.
Lưu Trường rất lãnh đạm với người nước Điền, nhưng y càng như thế thì các đại thần, phong quân ở đây càng kính sợ y.
Đợi Ba Thục phái người tới tiếp nhận, Lưu Trường dẫn người đi.
Khi trở về, đám Chu Thắng Chi thấy Lưu Trường ỉu xìu thì hỏi:" Đại vương nay diệt nước Điền, sao lại buồn."
"Một đám hậu duệ nước Sở, vậy mà không có ai dám liều chết."
"Đây không phải chuyện tốt sao?"
"Có lẽ là vậy."
Khi Lưu Trường về tới Ba Thục thì tâm trạng không vui đó tiêu tan hết, y ngẩng đầu ưỡn ngực, lớn tiếng kể chiến tích mình xông qua vạn quân chém đầu Điền vương cho Ung Nga nghe. Chuyện nhỏ xíu qua miệng Lưu Trường biến thành khác hẳn, nói cho ai nấy nhiệt huyết sôi trào, như đích thân ra trận. Quần hiền liên tục phụ họa, đúng đúng, đại vương nói đúng.
Lưu Trường tới Ba Thục đi một vòng, dù quyến luyến vẫn phải về Trường An.
Trong đó cảm khái nhiều nhất là Phàn Kháng, đại vương dẫn Ung Nga về Trường An, hắn quyến luyến nhìn đôi chân mình, lần này về, e là không giữ được.
Nghĩ tới sự hung tàn của muội muội, nghĩ tới khuôn mặt nghiêm túc của a mẫu, Phàn Kháng liền có cảm giác muốn tới Hà Tây chinh chiến vì nước.
Hắn vỗ ngực mình, hùng hồn nói:" Đại vương, tước vị của thần do a phụ để lại, thần muốn dựa vào mình để tranh thủ tước vị, để không phụ kỳ vọng của a phụ! Bách tính Hà Tây đang chịu khổ, thần muốn chia sẻ ưu lo với đại vương, muốn bảo vệ bách tính nơi đó, đánh lui Hung Nô!!"
Nghe chí hướng đó của Phàn Kháng, Lưu Trường tất nhiên không ngăn cản, cho hắn quân lệnh tới Hà Tây tìm Loan Bố.
Lưu Trường rời Ba Thục, quan lại reo hò, không biến rằng hai vị quận thủ sắp tới mới là ác mộng thực sự.
Khi Lưu Trường đi, các nơi đều đang làm đường sá, điều này khiến Lưu Trường rất hài lòng, tuy có thành phần biểu diễn, khoe công trước mặt mình, nhưng hay dở gì bọn họ cũng làm rồi. Đám tây nam di rất không muốn Lưu Trường đi, Lưu Trường ở lại chỗ họ một thời gian, dẫn đám man di đi kiếm quân công, thao luyện họ, từ nay quan lại đương địa chắc không dám làm khó họ nữa.
............... ................
"Đại vương sắp về rồi!"
"Đại vương sắp về rồi!"
Trương Bất Nghi kích động ngồi bên cạnh Lưu Doanh, hoàn toàn không che giấu được niềm vui trong lòng:" Bệ hạ, Triệu vương đã liên hợp chư hầu các nơi, chuẩn bị tới Trường An khuyên đại vương lên ngôi! Trên triều chỉ Chu Xương và Triệu Bình không muốn, người khác không dị nghị gì."
"Chắc chắn trên không ai dị nghị, ai có dị nghị đều bị ngươi bắt tới đình úy rồi chứ gì?" Lưu Doanh liếc nhìn hắn:" Họ không phải người đại nghịch bất đạo, ngươi sẽ không giết họ chứ?"
"Hừm, ngăn cản đại vương lên ngôi, không giúp đại vương lên ngôi, đó là tội vạn ác bất xá! Bệ hạ, hai kẻ Chu Triệu kia phải giải quyết!"
"Vậy ngươi muốn giải quyết thế nào?"
"Thần nghĩ rồi, cách tốt nhất là để thái hậu bầy tiệc, cho bọn họ uống thoải mái một phen."
"Cái gì? Không được, làm thế tuyệt đối không được, bọn họ đều là người có công với Đại Hán, sao có thể làm thế? Trẫm không đồng ý!" Lưu Doanh không ngồi yên được nữa, tính cách của hắn không thể giết người vô tội:
Trương Bất Nghi cố ý nhíu mày:" Vậy thì phải làm sao?"
"Chỉ cần không giết họ, biện pháp gì cũng được."
"Vâng, vậy xin bệ hạ lấy ít tội nhẹ, lệnh bọn họ ở nhà hối lỗi, đợi thần làm xong chuyện lớn hẵng thả họ ra."
Lưu Doanh suy nghĩ, cách này tốt hơn để a mẫu mời uống rượu nhiều.
Buổi tối, Chu Xương đang làm việc trong phủ, đột nhiên nghe thấy Trương Bất Nghi cầu kiến.
"Không gặp!"
"Trương công nói phụng chiếu thiên tử tới."
"Vậy để hắn vào."
Trương Bất Nghi đi vào thư phòng, khinh thường nhìn Chu Xương: "Chu công, hôm nay triều nghị bệ hạ rất tức giận, ngài biết vì sao không?"
"Không biết."
"Vì ngài không tắm rửa, cởi hài ra, thực sự hôi thối không chịu nổi, ngài không tắm rửa đã đi gặp bệ hạ, đó là đại bất kính."
Chu Xương lạnh lùng nói:" Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Đây là chiếu thiên tử, ngài tự lấy là xem! Thiên tử rất tức giận, quyết định phạt ngài, có điều ngài là tam công, tuổi lại cao, Đại Hán ta có tập quán tôn trọng người gia, ta không muốn sỉ nhục ngài ... Kiếm đây, ngài tự sát đi." Trương Bất Nghi đưa kiếm tới:
Chu Xương ngây ra rất lâu, đột nhiên nhận lấy kiếm nhảy dựng lên: "Lão phu chém chết thứ cẩu tặc ngươi trước."
"Người đâu! Chu Xương ám sát thiên sứ, bắt lấy ông ta ... Úi da ..."
- Giải thích Lý Viên là người bắt chước Lã Bất Vi tặng em gái có thai của mình cho Sở vương, sau đó em gái hắn sinh được cặp sinh đôi, nối nhau làm Sở vương. Hết giải thích.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com