Khi Lưu Trường tới gần Trường An, gặp được đầu tiên không ngờ là Trương Bất Nghi mặt mày bầm dập.
Chẳng phải vì Lưu Trường thích Trương Bất Nghi như thế nào nên gặp hắn trước, chủ yếu là vì tên này đứng ở trên cùng, cười ngốc nghếch với y. Vốn hắn khá tuấn lãng, lúc này vì đủ các loại vết thương, thêm vào nụ cười kia, trông buồn cười vô cùng. Lưu Trường nhíu mày, nói tên này là xá nhân của mình cũng mất mặt.
Có điều Trương Bất Nghi ăn đòn thì Lưu Trường lại chẳng bất ngờ, tính hắn dễ ăn đòn, cộng thêm sức mạnh thảm hại, đều đảm bảo khả năng ăn đòn của hắn.
Thực ra võ nghệ Trương Bất Nghi không kém thế, đối phó với người bình thường vẫn được, hung lên còn có thể ngăn cản Loan Bố chốc lát. Có điều bên cạnh hắn chẳng có người bình thường, đừng thấy đám lão già kia trông hiền hòa, toàn là loại dẫm lên núi xương biển máu cuối thời Tần đấy, có ai dễ đối phó không?
Thời đó văn võ còn chưa phân chia rõ ràng, Liêm Pha nước Triệu có thể làm quốc tướng, Phàn Khoái cũng có thể làm quốc tướng, Trần Bình theo đại quân chinh chiến. Bởi thế các đại thần Đại Hán đều rất giỏi đánh nhau.
Chiến tích của Cao hoàng đế không tệ, chẳng qua khi đánh Hạng Vũ thua thiệt chút xíu thôi ... Tất cả an bài xong xuôi rồi, thế nhưng đối phương không thèm nói lý, cứ dẫn người xông thẳng vào đánh, đánh mãi, đánh mãi, đánh cho Cao hoàng đế hễ thấy cờ của Bá Vương đằng xa là quay đầu chạy.
Không phải Cao hoàng đế sợ gì Hạng Vũ, chẳng qua là không thèm chấp hắn mà thôi.
Chạy bao năm như thế, ai không biết võ nghệ bị quân Sở giết rồi, làm gì còn sống tới giờ.
Lưu Trường rốt cuộc về Trường An mà y yêu quý rồi, chỉ là Lưu Doanh không ra đón, chỉ có ít đại thần, ngay cả Triệu Bình và Chu Xương cũng không thấy đâu. Có điều nay quốc sự rất nhiều nên có thể lý giải thôi.
Không ngờ ba thằng nhãi cũng không tới, xem ra đánh chưa đủ.
Lưu Trường xuống ngựa, Trương Bất Nghi chạy tới đầu tiên.
"Bệ hạ!"
"Sao ngươi lại ăn đòn rồi? Lần này thì là do ai đánh?"
"Bệ hạ, cái này ... Ài, thần nói với bệ hạ sau vậy. Dù sao vì bệ hạ mà thần chịu khổ."
Trương Bất Nghi đau tới méo mặt, hai lão già kia không thể giết, tội danh nhỏ không đủ cấm túc, thế là hắn phải đi chọc giận họ, sau đó lấy tội danh ẩu đả ngự sử để bắt giữ. Triệu Bình còn đỡ, Chu Xương quá hung tàn, nếu không phải hắn chuẩn bị trước thì để cái mạng lại rồi.
Có điều tất cả vì đại nghiệp của bệ hạ! Rất đáng!
Vết thương này là vinh dự trung thành của mình!
Nghĩ thế Trương Bất Nghi ngẩng cao đầu.
Lưu Trường hồ nghi nhìn Trương Bất Nghi rồi bái kiến đám Trương Thương, nói thể nào nhỉ, ông già này cứ như ngừng sinh trưởng vậy. Lúc mình bảy tám tuổi trông ông ta như thế này, giờ trông vẫn vậy, chẳng mảy may thay đổi, ông ta thực sự là Nho gia sao? Không phải là Đạo gia tu tiên à?
Nghe nói trong thời gia qua lại nạp mấy quả phụ rồi, bị đám Thúc Tôn Thông chửi mắng, kiến nghị khai trừ ông ta khỏi Nho gia.
"Sư phụ, chế độ quan lại mới sắp làm xong chưa?"
"Sắp rồi, sắp rồi."
Lưu Trường nhìn xung quanh:" Vì sao người ra đón quả nhân ít thế? Chu Xương đâu?"
"Ông ta ẩu đả ngự sử bị thiên tử phạt, đang hối lỗi ở nhà."
"Còn Triệu Bình?"
"Cũng vậy."
"Thế Lưu hầu?"
"Cũng ... À, Lưu hầu vì không quản giáo được nhi tử nên ở nhà hối lỗi."
Lưu Trường không bình luận gì, đi vào trong thành một cái liền không vui:" Vì sao Trường An không phồn hoa hơn, chẳng khác gì lúc quả nhân đi hết!"
"Đại vương đi có mấy tháng."
Dọc đường Lưu Trường phê phát bọn họ thất chức, tới hoàng cung quần thần mới dừng bước. Lưu Trường bảo họ về nghỉ ngơi trước, mình vội vàng chạy vào trong, đám giáp sĩ nối nhau hành lễ, giáp sĩ hôm nay có vẻ nhiều, Lưu Trường không để ý. Nhìn về phía Hậu Đức Điện, Lưu Trường do dự chốc lát vẫn chạy tới Trường Lạc Cung.
"A mẫu !"
Dù biết trước, khi nghe tiếng rống này, tay Lữ hậu vẫn run một cái, quay đầu nhìn ra cửa.
Nhi tử ngốc cười toe toét, chạy về phía Lữ hậu, giang tay ra muốn ôm a mẫu. Lữ hậu nheo mắt, ánh mắt sắc bén ngăn cản y, Lưu Trường xấu hổ bỏ tay xuống:" A mẫu, sao người không vui? Con về rồi."
"Vui gì, người kia là sao?" Lữ hậu chỉ Ung Nga ngoài cửa:
Ung Nga không sợ Lữ hậu, trong mắt nàng đa phần là tò mò, nàng thấy Lưu Trường giờ bà già này, chẳng qua là bà già nhỏ xíu thôi, sao Gấu lớn lại sợ như thế?
Lưu Trường hắng giọng:" A mẫu, nàng xuất thân danh môn, là người ôn nhu hiền huệ ..."
"Nữ nhi của Ung Xỉ, nếu a phụ con còn sẽ tức chết."
"Lát nữa quả nhân sẽ đi xé xác Lữ Lộc."
"Chuyện này còn cần Lữ Lộc nói với ta à?"
Lữ hậu không để ý tới cơn phẫn nộ của Lưu Trường, gọi Ung Nga tới bên cạnh hỏi chuyện. Ung Nga chẳng ngại ngùng, đối đáp trôi chảy, thậm chí còn hỏi lại Lữ hậu mấy câu, giọng nói chẳng nghe ra nàng sợ hãi hay gò bó gì. Lưu Trường cứ tưởng sẽ xảy ra chuyện, không ngờ tính cách thẳng thắn của nàng làm Lữ hậu rất thích, rất nhanh bà nhận đứa nhi tức này.
Thậm chí còn nắm tay Ung Nga căn dặn:" Thằng nhãi này trời sinh khó bảo, vô pháp vô thiên, nếu nó nổi giận với con, cứ tới tìm ta."
Ung Nga lập tức trở giáo:" A mẫu không biết, chàng chẳng nghe lời con gì cả. Ở Ba Thục dẫn mấy trăm người đi đánh quốc gia của người ta, khi về chàng lại nhất định muốn tay không đi săn."
Ung Nga đem hết chuyện thời gian qua kể không sót chút nào, mặt Lưu Trường càng lúc càng đen.
Nào là đánh nhau với mãnh thú, nào là ẩu đả quan lại, lột áo nho sinh bắt diễu phố, cưỡi lên thương cổ ... Lưu Trường thấy mặt a mẫu mỗi lúc một khó coi, biết chuyện chẳng lành, vội kêu lên:" A mẫu, con có thể giải thích! Viên quan kia đánh bách tính, ép họ làm đường, nên con mới đánh. Tên Nho sinh say rượu, muốn gian ô thê tử người ta. Tên thương cổ vì không thể ngồi xe nên cưỡi gia thần ra ngoài, coi người ta như gia súc, làm nhục đủ đường."
"Vậy sao con không theo luật mà phạt, người ta chỉ biết con hành hạ chúng ra sao, ai biết con phạt chúng vì chúng gây tội?"
"Không sao, lát quả nhân bảo Trương Thích Chi đem nội dung trừng phạt của quả nhân ghi vào là được."
Lữ hậu hít sâu, thằng nhãi này về còn có chuyện lớn phải làm, không thể đánh nó, nhịn chút vậy.
Đợi xong việc rồi đánh.
Lưu Trường thấy a mẫu không ra tay, lòng vui vẻ, sai người mang lễ vật mình chuẩn bị ra. Tức thì đặc sản Ba Thục chất đầy Trường Lạc cung, Lữ hậu thấy y chuẩn bị nhiều quà như vậy thì không vui:" Chuyện khác ta có thể dung túng con, nhưng làm sao có thể phô tương lãng phí như thế? Bách tính thiên hạ đã ăn no cả chưa, đã có áo ấm mặc mùa đông chưa? ... Xem ra hôm nay không thể tha được nữa ... Vào phòng!"
Ung Nga được thái hậu giữ lại, theo lời bà nói thì Lưu Trường đã lâu không gặp đám Tào Xu, dẫn Ung Nga về ngay sẽ không hay.
Khi Lưu Trường về Hậu Đức Điện thì mọi người đã đợi y, Tào Xu và Phàn Khanh ngồi đối diện nhau, không khí nghiêm túc. Lưu An ngồi đó như ông cụ non, còn Lưu Bột thì bò trên mặt đất, ngáo ngơ nhìn quanh.
"Chuyện gì thế?" Lưu Trường chạy vào, lần đầu nhìn cảnh này, cũng hơi kinh ngạc:
"Đại vương về rồi!"
"Trường!"
Tào Xu còn khắc chế, Phàn Khanh thì nhào vào lòng Lưu Trường. Tào Xu nhìn sau lưng y:" Không phải đại vương đưa về một tỷ muội sao, bọn thiếp chuẩn bị đón muội ấy."
"À, bị a mẫu giữ lại rồi, vài ngày nữa mới tới."
Tào Xu không ghen tuông, mỉm cười gật đầu, chỉ Phàn Khanh giảu môi: "Huynh trưởng của thiếp đâu?"
"Hắn an bài hôn sự cho ta xong thì đi Hà Tây, nói là muốn tìm cho ta một nàng nữa."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com