Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 584 - Chương 584: Con Chó Của Giao Đông Vương.

Chương 584: Con chó của Giao Đông vương.

Lưu Trường bế Bột lên, thằng nhóc này rất to, rất nặng, mọi người nói nó chắc sẽ là công tử vóc dáng giống Lưu Trường nhất. Thế nhưng nó không quấy phá như Lưu Trường, bình thường chỉ yên tĩnh nhìn quanh, làm người ta phiền lòng là đã hơn một tuổi mà nó chưa nói. Lưu An một tuổi đã la hét luôn mồm, xem ra đứa bé này chỉ kế thừa thể chất mà không kế thừa trí tuệ của mình.

Chơi với Bột một lúc, Lưu Trường nhìn sang Lưu An:" Thằng nhãi kia!"

Lưu An hoang mang:" A phụ vì sao mắng con?"

"Vì sao không ra đón quả nhân?"

"A mẫu không cho, bảo con an tâm ở trong điện đợi a phụ về."

Lưu Trường khom người xoa đầu nó, cười lớn bế lên, Lưu An đã lớn dần, bị Lưu Trường bế như thế, có chút kháng cự, thế nhưng sức khỏe a phụ như vậy, nó tránh sao được:" Không tệ, chỉ là hơi gầy chút, ăn nhiều vào, con vẫn đọc mấy thứ sách vô dụng đó hả?"

Cả nhà đoàn tụ vui vẻ, Lưu Trường vươn mình:" Rốt cuộc a mẫu đánh ta không đau nữa rồi, quả nhân đã luyện thành công. Lần này quả nhân tới Ba Thục làm rất nhiều chuyện ..."

Lưu Trường kể lại công tích vĩ đại của mình, cuối cùng nói:" Đúng rồi, còn cả An lăng, hẳn là sắp xây xong."

Lưu An cau mày:" A phụ có thể đổi tên lăng mộ không, sao lại gọi là An lăng?"

"A phụ ta lấy tên là Trường lăng, con xem ta có phản đối không? Con sợ gì, sau này con cũng có nhi tử mà."

"Con nhất định không dùng tên nhi tử đặt tên lăng của mình, cứ thấy làm thế không ổn."

"Vậy con cứ gọi là Bang lăng gì đó."

Lưu Trường ở Ba Thục ăn không ít thứ, nhưng về nhà vẫn thấy ăn ngon hơn, đã thế còn ăn của Lưu An mấy miếng thịt mới no.

Tào Xu cũng kể chuyện ở nhà:" Trước đó thiếp muốn để Tường, An, Khải tới thái học học, không ngờ Tường và Khải đánh trọng thương một tế tửu, giờ chúng vẫn bị cấm túc trong điện."

"Vì sao chúng đánh người?"

Lưu An trả lời thay:" Kẻ đó nó a phụ là tiểu nhân mưu nghịch, thế là Tường và An xông lên đánh."

"Vậy vì sao con không đánh?" Lưu Trường không vui:

"Khi đó con sợ lắm, thấy đánh lão sư ảnh hưởng không tốt, nên con đi tìm người khuyên can."

"Tìm ai?"

"Ngự sử Trương Bất Nghi."

Lưu Trường hài lòng xoa đầu nhi tử:" Không tệ, con suy nghĩ rất chu toàn, trong thái học sao có thể để xảy ra chuyện như thế. Sau này đám Chu Á Phu về, con có thể tìm hắn, còn cả Trần hầu nữa."

"Trần hầu nhìn có vẻ dữ, thực ra rất dễ tiếp xúc, con nói với ông ấy là đại mẫu bảo con tới, ông ấy sẽ có cách thích hợp nhất giúp con."

Lưu An tức thì cười toét miệng:" A phụ, con hiểu rồi."

Lưu Trường cũng cười:" Ha ha ha, hiểu thị tốt."

Nhìn hai cha con họ cười âm hiểm, Tào xu chỉ biết day trán.

Trừ chuyện con cái ra, trong hoàng cung cũng xảy ra chuyện khác, ví dụ Lưu Doanh lại sinh vài đứa con. Chẳng biết chuyện là thế nào, Tào hoàng hậu tựa hồ đã được thái hậu tha thứ, gần đây thường tới chỗ thái hậu.

Lưu Trường sai người mang rượu tới, vừa uống rượu vừa trò chuyện với người nhà, như nói mãi chẳng hết chuyện.

Lưu Trường không biết rằng cùng lúc đó ở trong Đường vương phủ quen thuộc, Triệu vương Như Ý và Giao Đông vương Kiến đang ăn uống mời rượu nhau.

"Tam ca, vì sao chúng ta phải nấp đi?"

"Nhị ca bảo chúng ta nấp ở đây, ai mà biết vì sao?"

"Ta ca, có phải Nhị ca định giết Tam gia cướp lại quyền lực không? Nói là đưa Thất ca lên ngôi mà, sao còn đề phòng huynh ấy?"

Lưu Như Ý trừng mắt, mắng:" Thằng nhãi, nói linh tinh gì đó, Nhị ca mà là người như vậy à?"

Lưu Kiến gãi đầu:" Nhị ca không phải, nhưng bên cạnh huynh ấy có nịnh thần."

"Dù sao ta cũng không biết rốt cuộc Nhị ca muốn làm gì."

"Tam ca, sao chỉ có hai chúng ta tới? Có phải vì hai chúng ta không có việc gì làm, tương đối vô dụng không?"

Lưu Như Ý lại trừng mắt, thằng nhãi này hồi bé đáng yêu lắm mà, sao lớn lên lại gợi đòn như vậy.

"Tam ca, đệ lâu lắm rồi không gặp mọi người, đừng trách đệ nói nhiều nhé."

"Ừ, không trách."

"Tam ca, Thất ca sớm muộn gì cũng tới đây, chúng ta giấu được sao?"

"Chắc tối nay là bọn họ làm xong việc rồi."

"Phải rồi Tam ca ..."

"Lại chuyện gì nữa?"

"Đệ thấy cái ổ chó bên cửa treo tấm biển, ghi tên huynh đấy."

Như Ý hít sâu một hơi nén giận, Lưu Kiến cười toét miệng:" Huynh yên tâm, đệ báo thù thay cho huynh rồi."

"Ồ, đệ nuôi con chó tên là Trường à?"

Lưu Kiến lắc đầu:" Khi đệ còn nhỏ, Thất ca đã bắt đệ thề, không cho nuôi chó tên Trường, đại trượng phu sao có thể nuốt lời."

"Ồ, vậy chó của đệ tên gì?"

"Bất Đoản !"

"Ha ha ha !"

Tâm tình Như Ý tốt hơn rất nhiều, không thấy đệ đệ đáng ăn đòn nữa, vỗ vai Kiến: "Giỏi, Bát đệ, làm tốt lắm, nào nào, kể chuyện Bất Đoản cho ta nghe, con chó đó láo lắm phải không?"

Lưu Trường đang cùng người nhà uống rượu thì có cận thị vào bẩm báo, nói Lưu Doanh tới, bấy giờ y mới nhớ ra mình có ca ca, đứng dậy ra đón.

"Ái dà, Trường đệ, rốt cuộc đệ cũng về! Nào, nào, ta dẫn đệ đi uống rượu! Nhớ đệ quá." Lưu Doanh kích động kéo tay Lưu Trường ra ngoài:

Lưu Trường hoang mang mặc Nhị ca kéo mình tới Tuyên Thất Điện, Lưu Doanh nói lớn:" Trường đệ, đệ đi xa về, tư tự mình bày tiệc, mời quần thần tới chúc mừng công lao của đệ, chúng ta cùng ăn thịt, cùng uống rượu, nghe quần thần ca tụng."

Nói thế thì Lưu Trường hiểu, nhưng sao trong Tuyên Thất Điện lạ thế, cảm giác rất chính thức, Nhị ca sao lại mặc miện phục.

Hơn nữa bộ miện phục này chẳng vừa người gì cả, rộng thùng thình cứ như làm cho người khác mặc.

Tới Tuyên Thất Điện thì quần thần đã đông đủ, Lưu Doanh cùng quần thần không ngừng mời rượu Lưu Trường, nói ra thì hôm nay Lưu Trường uống nhiều rồi, có điều quần thần cái gì mà vũ dũng vạn người không địch nổi, cái gì mà thánh quân thịnh trị, nói cho Lưu Trường lòng hoa nợ rộ, uống không ngừng.

"Đường vương ở phương nam, biết nước Điền bất kính với Đại Hán, chỉ dẫn vài kỵ sĩ, xông vào trong trận, chém lấy thủ cấp Điền vương!"

"Dũng sĩ như thế, Đại Hán tìm ra được người thứ hai không? Khánh Kỵ, Hạng Vũ năm xưa cũng chỉ thế thôi."

Quần thần phụ họa:" Đường vương thần dũng chưa từng có."

Lưu Doanh lại nói:" Đường vương ba lần đánh bại Hung Nô, mở rộng năm quận Hà Tây, thông đường tới Tây Vực, bình định đất Liêu Đông, thu phụ Nam Việt, ra trận chém Điền vương, mở ra thái bình cho Đại Hán. Nếu không có Đường vương, chúng ta có thể ngồi đây uống rượu không?"

"Không thể!" Quần thần vội đáp:

Lưu Trường cười to:" Các khanh biết thế là tốt, nếu không có quả nhân, các khanh sao yên ổn ngồi đây được."

Quần thần đen mặt, đại vương đúng là chưa bao giờ coi họ là người ngoài, phần khách khí cũng lược bỏ.

Đám đại thần Sài Vũ, Trương Thương, Trương Bất Nghi lúc này sắc mặt mỗi người mỗi kiểu, ba người họ đại biểu cho ba thế lực khác nhau. Sài Vũ ủng hộ Đường vương đăng cơ nhưng không muốn tham dự trực tiếp. Trương Thương ủng hộ Đường vương đăng cơ nhưng chỉ thuận nước đẩy thuyền, không muốn tham dự. Vương Bất Nghi ủng hộ Đường vương đăng cơ, đồng thời dốc toàn lực, thành người chấp hành trọng yếu.

Về phần người không ủng hộ Đường vương thì hoặc là đang hối lỗi ở nhà hoặc là hối lỗi ở đình úy.

Ngoài ra còn có một sự tồn tại đặc thù nữa, người này không biểu hiện ra điều gì, nhưng mọi người đều thấy ông ta ủng họ. Ông ta không làm gì cả, nhưng mọi việc như đều có bóng dáng ông ta phía sau.

Đúng thế đó là Hắc Oa hầu Trần Bình.

Lưu Trường chưa ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, Lưu Doanh đem hết chiến tích của Chu Bột, Hàn Tín, Lý Tả Xa tính cho y xong, chuyển sang phương diện khác:" Đường vương chấn hưng học tập, khai mở nông điền, miễn giảm thuế má, thiết lập y quán, lập nên thư quán ..."

Lưu Trường nghe Lưu Doanh tâng bốc, uống hết chén này tới chén khác.

- Giải thích từ "Hắc Oa" là nồi đen, cũng mang hàm ý kiểu dê thế tội. Hết giải thích.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment