Lưu Doanh vừa nói vừa nhìn Trương Bất Nghi, xem đã tới thời cơ chưa?
Trương Bất Nghi khẽ lắc đầu, đại vương còn chưa say hẳn, vẫn tỉnh táo lắm, đợi khi đại vương bắt đầu mơ hồ rồi mới có thể tiến hành đại nghiệp mưu phản oanh liệt. Nói ra Lưu Doanh vì lần mưu phản này mà chuẩn bị nửa năm, hết thảy đều thỏa đáng.
Nguyên nhân khiến Lưu Doanh cấp thiết như vậy ngay Trương Bất Nghi cũng không biết, đó là sức khỏe hắn ngày càng kém, hắn biết vị thê tử kia của mình bất mãn. Nay Tường còn nhỏ, đợi nó lớn rồi, chẳng phải sẽ vì vị trí này, khiến đời sau chém giết lẫn nhau? Lưu Doanh không muốn thấy màn đó, nếu hắn nhường ngồi sẽ không phải là Lưu Trường đoạt hoàng vị chết tử, mâu thuẫn sẽ ít hơn nhiều.
Lưu Doanh nghĩ thế, trong đám huynh đệ, sức khỏe hắn kém nhất, những năm qua vì bi thương, phẫn nộ, nát rượu, nữ sắc ... Sau khi đại ca đi, Lưu Doanh thấy cũng tới lượt mình rồi, trong lòng hắn không sợ, Cao hoàng đế để lại cho hắn trừ hoàng vị ra còn có sự thoáng đạt của Lưu gia.
Rốt cuộc Đường vương cũng đã uống tới múc mặt đỏ tía tai, mắt mơ hồ, Trương Bất Nghi thận trọng gật đầu với Lưu Doanh.
Lưu Doanh đột nhiên đứng lên làm Lưu Trường giật nảy mình:" Nhị ca!"
Lưu Doanh nắm tay đệ đệ, mắt lại nhìn quần thần:" Trẫm nghe tích, Nghiêu nhường ngôi cho Ngu Thuấn, Thuấn cũng truyền lại mệnh ấy cho Vũ! Cao hoàng đế giá băng, hàng lễ trẫm kế thừa, từ ấy tới nay quần hung tứ nghịch, vũ nội điên phúc, nhờ vào Đường vương thần vũ, cứu vớt nguy ngan bốn phương, bảo trì tông miếu ..."
Mặc dù quần thần sớm biết chuyện sẽ xảy ra hôm nay, nhưng khi Lưu Doanh vô cùng chính thức nói mình muốn làm việc của Nghiêu Thuấn, quần thần vẫn kinh ngạc.
Còn Lưu Trường lúc này có chút mơ hồ, ánh mắt phức tạp, môi mím lại, rơi vào trầm tư.
Nhị ca nói cái gì thế? Nói ba lăng nhăng gì vậy nói đơn giản một chút được không? Nói lại lần nữa được không? Nếu bây giờ mình hỏi lại, có phải là sẽ lộ ra quả nhân không có văn hóa không?"
Trương Bất Nghi đứng dậy nói lớn:" Bệ hạ."
"Công đức của Đường vương dùng hết trúc thiên hạ cũng không miêu tả hết được, nhân đức của Đường vương ngay cả dã thú trong rừng cũng cảm thụ được ... Chúng ta đều cảm tạ ơn đức của Đường vương, không dám có chút thiếu tôn kính nào. Nhưng bệ hạ thân là huynh trưởng lại truyền ngôi vị cho đệ đệ chứ không truyền cho nhi tử, đó là cô phụ Cao hoàng đế, xin thứ cho bọn thần không thể đồng ý, xin bệ hạ lấy hiếu làm gốc, đừng để tổ tiên trách tội."
Quần thần đứng lên phụ họa.
Lưu Doanh nghiêm mặt nói:" Mời thái hậu thương nghị triều sự."
Lữ hậu đã có chuẩn bị, từ bên cạnh đi vào, quần thần đứng lên bái kiến, Lưu Trường cũng hoang mang, tựa hồ đã hiểu ra huynh trưởng muốn làm gì, mắt nhìn a mẫu oán trách, vì sao không hoãn lại một chút.
Không đợi Lưu Trường nói gì, Lữ hậu đã nói với quần thần:" Đường vương hiếu thuận, khi Cao hoàng đế tại thế yêu quý nhất, nói Đường vương là đứa con hiếu thuận. Những năm qua, Đường vương luôn ở bên cạnh ta, hết mực cung kính, thiên hạ nói, hiếu đạo không ai hơn được Đường vương nữa."
"Nay hoàng đế muốn thiện nhường cho Đường vương, đã báo với Cao hoàng đế, Cao hoàng đế không có ý trách tội. Ta tuy là phụ nhân, nhưng lấy thân phận đồng ý với hoàng đế, thay Cao hoàng đế đem vị trí hoàng đế ban cho Đường vương."
Lưu Trường nghe a mẫu khen mình hiếu thuận với a phụ thiếu chút nữa phì cười, vẫn phải khuất phục dưới ánh mắt nghiêm khắc của bà.
Vương Điềm Khải đi lên, lớn tiếng nói:" Bệ hạ muốn nhường vị cho Đường vương, Đường vương hiền đức thiên hạ đều biết, chuyện này hợp với hiếu đạo, nhưng không hợp với lễ pháp, chỉ e chính thống hỗn loạn, sau này quốc sự hỗn loạn, lễ nhạc phá hoại, mong bệ hạ suy nghĩ kỹ."
Đối diện với lời Vương Điềm Khải, Thúc Tôn Thông nay tuổi cao chống quải trượng đi lên:" Hành vi của bệ hạ chỉ hiền nhân cổ đại mới có, bệ hạ biết mình không tài năng bằng ấu đệ, phẩm hạnh hậu nhân cũng không bằng, vì thế quyết định để Đường vương kế thừa đại vị. Đó là hành vi Nghiêu Thuấn, sao lại không hợp lễ pháp? Khắp thiên hạ sẽ reo hò vì bệ hạ, Đại Hán ta có Nghiêu Thuấn tái thế, không phải là chuyện đáng chúc mừng sao?"
Phù Khâu Bá cũng nói:" Bệ hạ yêu thương Đường vương, Đường vương kính yêu bệ hạ, đây là giai thoại chưa từng có. Bệ hạ vì thiên hạ Đại Hán muốn Đường vương kế thừa đại thống là hi vọng Đường vương đánh bại Hung Nô, trả lại thái bình cho thiên hạ. Thánh vương như thế, minh quân như thế sao chẳng xứng thiên hạ tán thưởng."
"Đường vương là đích tử của Cao hoàng đế, tông miếu không đổi, đích truyền đích, có gì không thể?"
Tiếp đó là Vương Sinh thong thả đứng dậy, sau khi Cáo công bệnh nặng, ông ta thành người đứng đầu Hoàng Lão, nay vẫn ở Thiên Lộc Các dạy học cho các hoàng tử, giọng nghiêm nghị:" Đường vương thần dị khác thường, có tướng phi phàm, khi sinh ra tiếng khóc vang vọng Trường An ..."
Mới đầu Lưu Trường còn tức giận, nhưng nghe các học phái liên tiếp đứng lên lấy lý luận của mình chứng minh tính chính xác của hoàng đế, ca ngợi Đường vương, y cũng lâng lâng. Thiếu chút nữa cướp luôn miện phục của Lưu Doanh mặc vào ... có điều nghĩ tới dã thú, mỹ nhân, rượu thịt ngoài kia, y vẫn giữ tỉnh táo, y không muốn bị trói buộc vào hoàng vị, phải nghĩ cách.
Người tiếp theo là Sài Vũ, ông ta nói chuyện không lưu loát như những người kia, song biểu đạt ý tứ rõ ràng:" Bệ hạ muốn truyền vị cho Đường vương phù hợp với hiếu đạo lễ pháp, nhưng bệ hạ đâu phải chỉ có một huynh đệ, nay bệ hạ nhường vị cho ấu đệ, các chư hầu vương bất mãn thì sao? Xin bệ hạ bỏ suy nghĩ này."
Nãy giờ Lưu Trường đang nghe say sưa, giỏi, các ngươi đã diễn tập hết rồi chứ gì, giờ ai chứng minh quan điểm này?
Đúng lúc ấy Lưu Trường đột nhiên thấy a phụ đi vào hoàng cung, bọn họ mời cả a phụ tới à?
Lưu Trường dụi mắt lấy lần mới nhìn rõ, thì ra là Như Ý.
Cùng với tuổi tác tăng lên, bộ dạng của Triệu vương Như Ý ngày càng giống Lưu Bang, trừ bộ râu ra thì như đúc từng một khuôn. Gì chưa nói, riêng việc Như Ý đi vào đã khiến quần thật giật mình, cả Trần Bình cũng phải nhìn thêm vài lượt, cảm giác rất ủy dị ... Người chết bao năm đột nhiên xuất hiện, bộ dạng đó, quá giống.
Lưu Như Ý dẫn Lưu Kiến cùng Lưu Chương đi vào, bái kiến quần thần xong, Lưu Như Ý nói:" Trong số các huynh đệ, Đường vương hiền năng nhất, bọn ta đều kính phục, nước Triệu có nạn, Đường vương cứu giúp, nước Yên gặp địch, Đường vương che chở ... Nay bệ hạ muốn thiện nhường Đường vương, chư hầu đều tán đồng."
Lưu Kiến cũng gật đầu:" Đường vương kính trọng các huynh trưởng, cũng hết sức yêu thương ta ..."
Đã một thời gian Lưu Trường không gặp thằng nhóc này, thấy hắn gầy gò, bất giác nheo mắt lại, không có đại ca trông coi nữa, ngươi bắt đầu rượu chè hưởng lạc rồi chứ gì?
Có điều bọn họ tới bao giờ, sao quả nhân không biết
Lưu Chương bị trọng phụ hung dữ nhìn chằm chằm chỉ đành nhìn về phía Lữ hậu, hi vọng trọng phụ hiểu cho nỗi khổ của mình. Đại mẫu không cho nói, hắn phải làm sao? Đắc tội tới trọng phụ, cùng lắm là ăn một trận đòn, đắc tội với đại mẫu ... Thôi vẫn đắc tội với trọng phụ là hơn.
Lưu Trường không ngờ Nhị ca lại liên hợp với nhiều người như thế để đối phó với mình, lúc này hơi rượu bay gần hết, có thể phản kích rồi.
"Tốt lắm!" Lưu Doanh hô lớn, nhanh chóng cởi miện phục ra, vội vàng khóc lên người Lưu Trường. Lưu Trường tay chân luống cuống phản kháng, Lưu Doanh đã quát một tiếng, cận thị xung quanh ùa cả tới, giúp Lưu Trường thay y phục.
Lưu Trường điên lắm, vung tay định đánh, nhưng a mẫu đứng xa xa lạnh lùng nhìn không chớp đành cắn răng để đám này mặc hắc bào lên người.
Đám cận thị cũng sợ chết khiếp, mặc xong cho Lưu Trường là chạy ngay.
Lưu Doanh đi xuống, nhìn về phía Lưu Trường, khom người hành lễ:" Bái kiến bệ hạ."
Lưu Trường đưa tay ra đỡ Lưu Doanh, làm hắn không cách nào bái lạy.
Nhưng y không thể ngăn quần thần đồng loạt quỳ xuống.
"Bái kiến bệ hạ !"
"Bái kiến bệ hạ !"
"Bái kiến bệ hạ !"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com