Quần thần hô to ba lần, Trương Bất Nghi thi lễ nói:" Nay thái úy ở Hà Tây tác chiến, không có thái úy thì tới quốc tướng, nhưng quốc tướng bận rộn, thần lấy thân ngự sử, đeo thiên tử kiếm cho bệ hạ."
Trương Bất Nghi đeo kiếm cho Lưu Trường tay run tới mấy lần không đeo được.
Lưu Trường nhíu mày:" Thế này có hơi qua loa không? Năm xưa huynh trưởng đăng cơ, có Nam Bắc quân, có tất cả chư hầu, vì sao quả nhân không có."
Trương Bất Nghi không biết nói sao, người ta đăng cơ hợp pháp còn bọn họ thì ..., nhỏ giọng nói:" Bệ hạ nhẫn nại chút, đợi bọn họ quen rồi, làm vài lần cũng không sao."
Khi Lưu Trường mặc miện phục, đeo thiên tử kiếm đứng ở thượng vị tức thì oai phong lẫm liệt, làm người ta nhìn thấy muốn quỳ lạy. Chỉ có mấy lão thần nhìn nhau, đại vương ... À, không bệ hạ mặc bộ này sao lại có cảm giác Tần vương như thế?
Lưu Trường nhìn miện phục trên người, bộ y phục này mặc vào đẹp thật đấy, trường kiếm cũng không tệ ... Ặc hình như không phải lúc chú ý những cái này.
Triệu vương đi tới một bước, nói:" Bệ hạ, thần biết bệ hạ không có ý với hoàng vị, chỉ là đương kim thiên hạ, trừ bệ hạ ra, còn ai có tư cách này nữa? Hôm nay nếu bệ hạ không đồng ý, thần đâm đầu chết ở đây."
"Nước Triệu, nước Yến chịu đủ ngoại địch quấy nhiễu, chính bệ hạ cứu vớt bách tính. Bệ hạ nếu không lên ngôi, xin cho thần cáo biệt ..."
Lưu Trường hơi ngơ ngẩn, ta có muốn từ chối đâu, y nhanh chóng hiểu ra:" Quả nhân đồng ý là được, Triệu vương chớ như thế!"
Lưu Như Ý nhéo hông Lưu Kiến, Lưu Kiến kêu đau, cũng hiểu ra:" Thần đệ cũng thế, nếu đại vương ... À không bệ hạ không chịu, thần chết ở đây."
"Bọn thần cũng thế, xin bệ hạ đồng ý!"
Quần thần hô vang, Trương Bất Nghi thậm chí gào khóc như Lưu Trường thà chết không chịu vậy.
Lúc này Lữ hậu nhìn Lưu Như Ý hiền hòa hơn nhiều, hài lòng gật đầu.
Lưu Trường nghe họ ồn ào tới đau đầu, hét lên:" Được, quả nhân đồng ý!"
"Bệ hạ vạn tuế!"
Cả đám hô to, Lưu Trường không thèm để ý tới đám phản đồ nữa.
Yến tiệc vẫn tiễn hành, Lưu Trường ngồi ở thượng vị, Lưu Doanh ngồi bên, tiếp theo quan trọng nhất là an bài Lưu Doanh. Bản thân Lưu Doanh chẳng sao, phong hắn làm Hà Tây vương là được. Có đại thần cho rằng, nên để hắn làm đại vương nước Đường.
Nhưng Trương Bất Nghi có tính toán:" Thiên tử sao có thể làm thần? Năm xưa Cao hoàng đế lên ngôi từng lập thái thượng hoàng đế. Nay bệ hạ lên ngồi cũng có thể lập thái thượng hoàng đế, bệ hạ nên kính trọng, không thể xưng thần."
Quần thần choáng, thái thượng hoàng? Huynh trưởng biến thành a phụ à?
Vậy thái hậu phải làm sao?
Lưu Doanh vui lắm, hắn thành công rồi, lúc này đang cười rách miệng, cái gì cũng được, không liên quan tới hắn nữa.
…………….. …………….
Cách từ từ mở mắt ra, cảm thụ cơn đau nhói, ở ngay vai của mình.
Hắn loáng thoáng còn nhớ mình bị người ta bắn.
Hắn không vội đứng dậy, nhìn hoàn cảnh xa lạ này, hắn quyết định tính cát hung cho mình. Nay hắn đã có tiến bộ trên con đường bói toán, kết hợp ưu điểm nhiều phương thức bói toán của nước Đường, Tây Vực, hắn dùng ngón tay cũng có thể tính ra cát hung.
Tính thử một cái, mặt Cách biến sắc, hung, còn lại đại hung, không có chút sinh cơ nào.
Sao mình luôn đen đủi như thế?
Đúng lúc này một đoàn người đi vào, thấy Cách tỉnh lại thì nói luôn mồm, nhưng Cách không hiểu họ nói gì. Sau đó thêm người nữa đi vào, mặt đầy áy náy nói:" Ta ngộ thương ngài, xin ngài đừng trách."
"Không sao, ta quen rồi!" Từ nhỏ tới lớn Cách bị vận rủi đeo bám, sinh ra thì a mẫu khó sinh mà chết, a phụ vốn khỏe mạnh, dạy Cách bói toán xong, hôm sau ngã ngựa chết, sau đó Cách kế thừa rồi liên tục bị Hán bắt, Hung Nô bắt tới giờ:
Thấy Cách thoáng đạt như vậy, người kia thêm áy náy:" Ta chuẩn bị cho ngài ít tiền tài, coi như xin lỗi."
Hắn nói nhiều lắm, Cách không nói gì.
"Khi ngài bị thương, ở nơi này đã xảy ra rất nhiều chuyện."
"Ha ha, toàn là chuyện xấu chứ gì?"
"Không ạ, cũng có chuyện tốt ... Hạ Hầu tướng quân suất lĩnh quân đội đánh bại truy binh Hung Nô, sau đó dẫn người tiến về Xa Sư, ngài bị hôn mê nên mới ở lại."
Người kia đem hết chuyện sau khi Cách bị thương kể ra, Cách muốn ngồi dậy, nhưng vai bị thương làm hắn đau méo mặt:" Vậy chuyện xấu thì sao?"
"À, người Hung Nô đánh tới, đang bao vây chúng ta."
"Hả?" Cách tuyệt vọng:" Sao ngươi còn bình tĩnh thế?"
"Ngài yên tâm, chúng bao vây nhưng không thể công phá thành trì của chúng ta, Hạ Hầu tướng quân để lại rất nhiều quân giới ..."
Không ngờ đúng lúc này từ xa truyền tới tiếng chiến mã hí vang, tiếng người la hét thảm thiết, thậm chí âm thanh càng lúc càng gần. Tướng lĩnh kia mặt tái dại:" Hung Nô phá thành rồi? Sao có thể, rõ ràng Hạ Hầu tướng quân dễ dàng ..."
Quân Hán liên tiếp thắng lợi tựa hồ khiến các tiểu quốc hiểu lầm, Hung Nô rất yếu, không đáng nhắc tới.
Sự thực chứng minh, khi bọn họ có suy nghĩ này thì cách thất bại không xa nữa.
Thế là Cách lại rơi vào tay người Hung Nô, lần này đổi phe chưa tới mười lần.
"Ta là người Hung Nô, ta là sứ giả được đại thiền vu phái đi, ta bị quân Hán tập kích." Cách lớn tiếng giải thích thân phận:
Tướng lĩnh Hung Nô tựa hồ hiểu ra cái gì đó:" Ồ, ta biết ngươi, ngươi là cái tên đầu hàng liên tục phải không?"
Cách do dự rất lâu, không biết nên gật hay lắc.
Khi Cách lần nữa được đưa tới trước mặt Kê Chúc, hắn nghĩ, mình chết là cái chắc.
Nhưng không ngờ Kê Chúc thậm chí không hỏi tội hắn mà trực tiếp sai người cởi trói, bảo Cách tới gần, hỏi:" Nếu ta đồng ý đi về phía tây thì người Hán có thể cho ta mấy thành phía nam Tây Vực không?"
Cách nhìn đại thiền vu, lúc này trông rất chật vật, mắt giăng đầy tơ máu, toàn thân hơi lôi thôi.
Phải nói vị đại thiền vu này là người rất có năng lực, trong thời gian ngắn đã chiếm cứ hơn một nửa đất đai Tây Vực, đồng thời tổ chức hơn mười vạn quân phó tòng, ngăn được đà tấn công của Hàn Tín.
Người Hung Nô rất cao hứng, tên đó rốt cuộc cũng bị ngăn lại rồi.
Nhưng Kê Chúc biết, cứ giằng co thế này, Hung Nô sẽ chết hết ở tiền tuyến, ưu thế của Hung Nô là đánh xong liền chạy chứ không phải đánh công phòng thế này.
Hơn nữa có đánh tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì, Tây Vực bị đánh nát rồi, không bằng bãi binh với Đại Hán, đi tới cực tây xem thế nào. Chỉ là phát động chiến tranh rất dễ, kết thúc chẳng dễ dàng.
Đối diện với câu hỏi của Kê Chúc, Cách ngây ngốc rất lâu mới đáp được:" Đại thiền vu, thần đâu phải người Hán, làm sao biết."
"Ta biết, ngươi cứ nói không cần ngại, hãy nói xem người Hán có chịu bãi binh không?"
Cách không biết nói gì, mà cũng không dám đáp, Kê Chúc nhìn thì nhân từ, thực tế chọc giận hắn chắc chắn còn thảm hơn chọc giận huynh đệ khác của hắn. Song hắn càng không thể không đáp:" Đại thiền vu, nước Hán mới có được Hà Tây, mục đích chủ yếu là phát triển nơi đó, làn này xuất binh là vì các ... Vì chúng ta quẫy nhiễu Hà Tây. Chúng không đủ lương thực, không phải không thể nghị hòa."
Những năm qua Hán Hung hết nghị hòa lại khai chiến, đừng thấy Đại Hán có được lượng lớn địa bàn, nhưng trong chiến sự phải trả giá không ít, lương thực hao phí, tướng sĩ chiến tử.
"Được, ngươi dẫn người về, nói với thống lĩnh quân Hán, ta đồng ý đi, nhưng ta cần nơi chăn thả, tương lai cung cấp lương thực quân đội."
Thế là Cách phá vỡ kỷ lục đổi phe, dưới sự an bài của Kê Chúc, hắn dẫn người tới Lâu Lan.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com