Trước khi xuất phát, Cách lại tính một quẻ, sau đó hắn tuyệt vọng.
Vận mệnh bi thảm đang chờ mình.
Cách luôn thấp thỏm suy nghĩ tương lai thảm thiết của mình là gì, khi gặp quân Hán, hắn rốt cuộc hiểu được. Dù hắn hết lời giải thích, mình là sứ giả, là người quen của Đại Hán, tới tìm thống soái, nhưng đối phương vô cùng phẫn nộ, bắt bọn họ đấm đá.
Cách buông bỏ kháng cự, chết đi, cứ chết thế này đi.
Lư Tha Chi vô cùng phẫn nộ, bởi hắn cho rằng tất cả người Hung Nô là hung thủ giết Hạ Hầu Táo.
Vì Cách không kháng cự nên bị đánh không nhiều, khi bọn họ được đưa tới trước mặt Hàn Tín, Hàn Tín phất tay tức thì sĩ sốt xông tới như sói dữ, đưa sứ thần ngoài Cách đi. Rất nhanh Cách nghe thấy tiếng gào thảm thiết.
Cách run lẩy bẩy:" Bọn ta tới nghị hòa."
"Nghị hòa thì một người là được." Hàn Tín không bất ngờ:
Cách hít sâu một hơi:" Kê Chúc bảo ta chuyển lời, hắn đồng ý đi về phía tây."
"Đừng thừa lời, ngươi biết Kê Chúc hiện đang ở đâu phải không?" Hàn Tín nhìn cách chằm chằm:
Cách mấp máy môi mấy lần mới đáp:" Vâng."
"Thế thì tốt, Á Phu, chuẩn bị, một canh giờ nữa xuất phát." Hàn Tín cười vang, tâm tình rất tốt vỗ vai Cách:
Cách hiểu ra, người này căn bản không có ý định nghị hòa, ông ta chỉ giảm bớt thế công để đối phương hiểu lầm là có thể nghị họa, sau đó tìm vị trí chính xác của Kê Chúc.
Hàn Tín thấy Cách sợ hãi, khích lệ:" Đừng sợ, lần này đánh bại Kê Chúc xong, ta đảm bảo cho ngươi về Đại Hán, yên tâm làm nông phu."
Cách nghe vậy gật mạnh đầu:" Nguyện dẫn đường cho tướng quân."
Hàn Tín rất vui, nhưng quần hiền lúc này chỉ có buồn bã.
"Lần này chúng ta tử chiến vì Táo, báo thù cho hắn."
"Lấy đầu Kê Chúc."
Đám Lư Tha Chi, Chu Á Phu, Trần Mãi nghiến răng nghiến lợi thề, Quán A thở dài:" Trong số chúng ta, Táo là người bổn phận nhất, hắn luôn chiếu cố chúng ta, dù đi trộm quả, cũng nhường quả to nhất cho ta ăn."
"Đúng thế, năm xưa hắn đánh xe xô ta, ta còn đánh hắn bị thương ... Sớm biết thế này ... Ta đứng im cho hắn xô ..."
Mấy người đang hồi ức về bạn cũ, chỉ nghe đằng xe có tiếng ồn ào, sau đó một bóng dáng cao lớn nhảy từ chiến xa xuống, chạy về phía họ.
Quán A ngẩn ra:" Có phải ta nhớ Táo quá không, ta thậm chí thấy hắn chạy về phía ta ..."
"Ha ha ha mấy tên khốn kia, không ngờ tới hả? Nãi công lập công công, nhìn thấy chưa? Thấy chưa hả? Bảy xe thủ cấp nhé, các ngươi ai làm nổi? Ha ha ha, ta làm được rồi, ta sẽ thành triệt hầu ...." Hạ Hầu Táo đắc ý cười to.
Cả đám sững sờ.
Thấy bọn họ bị mình làm khiếp sợ, Hạ Hầu Tào cười to:" Không ngờ ta có thể lập đại công ..."
Hắn còn chưa nói hết thì Lư Tha Chi tung một cước, đá hắn ngã lăn ra đất, cưỡi lên người phẫn nộ tung vung nắm đấm.
Hạ Hầu Táo bị tập kích bất ngờ, chửi mắng:" Chó má, ghen tỵ đã đành, còn đánh ta à?"
Hai người lăn lộn trên mặt đất, Lư Tha Chi đột nhiên khóc rống lên.
"Thằng khốn này ... Ngươi còn sống .... Có biết bọn ta thời gian qua sống thế nào không?! Vì sao không phái thám báo liên hệ?" Trần Mãi phẫn nộ mắng:
Hạ Hầu Tào đang lén lút nhặt đá, nghe vậy vội ném đi:" Các ngươi nghĩ ta chết rồi à?"
Nói rồi nhìn Lư Tha Chi vẫn nằm đó khóc, hắn rón rén tới bên cạnh:" Tha Chi, không sao chứ, hay là ngươi đánh ta một trận, ta không đánh trả đâu, thật đấy!"
"Không phải là ta không muốn phái, mà ta bị lạc đường, ta đuổi theo kỵ binh Hung Nô tới tận Bì Sơn ... Tha Chi."
"Huynh trưởng?"
"Trọng phụ??"
"Đại phụ đã được chưa?"
Chu Á Phu phản ứng nhanh nhất, báo tin cho Hàn Tín, Hàn Tín chỉ gật đầu:" Từ Bì Sơn về tới đây không dễ, để hắn nghỉ ngơi."
"Vâng!" Chu Á Phu vừa xoay người, đột nhiên mặt cứng đờ:
"Mạt tướng không nói, sao thái úy biết hắn từ Bì Sơn về?"
"Đại khái vì ta không ngu xuẩn." Hàn Tín giọng nhạt nhẽo:
Cùng lúc ấy Trường An sôi trào.
Trương Bất Nghi về phủ, mặt còn mang dấu nước mắt.
Khi hắn thực hiện được hoài bão lớn nhất trong lòng, hắn hết sức kích động, hết sức vui vẻ, hắn đã tự tay đeo thiên tử kiếm lên cho đại vương, hắn làm được rồi! Trương Bất Nghi về tới phủ thì đã rất muộn, nhưng hắn lăn qua lật lại, không làm sao ngủ được.
Nằm trên giường, hắn cười phá lên.
Hắn cứ thế cười rất lâu, cuối cùng không nhịn được rời phòng, đi lanh quanh trong sân, sau đó thấy a phụ ngồi trong sân nhìn trời. Trong lòng Trương Bất Nghi còn có chút áy náy với a phụ, cẩn thận ngồi bên cạnh ông.
"Cảm giác thực hiện hoài bão thế nào?"
"Rất tốt."
Trương Lương quay sang nhìn nhi tử, trong bóng đêm, đôi mắt ông như mang theo ánh sáng, đây là nguyên nhân Trương Bất Nghi không dám tới gần a phụ, hắn sợ, từ nhỏ tới lớn, bất kể hắn làm gì, đều không che giấu được a phụ.
"Con làm rất tốt."
Trương Bất Nghi sững người, a phụ không mắng hắn còn khen sao?
Trương Lương ngả người ra sau, làm tư thế kiệt ngạo mà Trương Bất Nghi chưa từng thấy ở ông:" Đại trượng phu sống trên đời, chẳng có gì không thể làm!"
Trương Bất Nghi há hốc mồm:" Nhưng chẳng phải a phụ nói, thủ đoạn của con quá ..."
"Ha ha, thủ đoạn gì cũng thế, đâu khác biệt, thành công là được." Trương Lương phất tay khinh thường:
Trương Bất Nghi có hơi sợ, đây là a phụ của mình à, không phải có thứ gì nhập vào chứ?
"Bất Nghi, chuyện lớn đã thành thì phải biết kiềm chế, ta không thể bảo vệ con suốt đời, đại vương cũng như thế. Sau này làm việc phải cẩn thận, ta bằng tuổi con cũng vô pháp vô thiên, tự phụ, không từ thủ đoạn. Sau khi khôi phục nước Hàn, ta ngẫm ra rất nhiều đạo lý."
Trương Bất Nghi trầm mặc rất lâu:" Nhưng con khác a phụ, chí hướng của con không phải đưa bệ hạ lên ngồi, mà là theo bệ hạ sáng lập ra thịnh thế chưa từng có, chỉ cần con còn sống sẽ không thay đổi."
"Ha ha ha !!!" Trương Lương cười dài, không nói thêm nữa:
Còn trong hoàng cung, vị đại vương nào đó, à vị hoàng đế nào đó đang cưỡi lên người huynh trưởng mắng:" Đệ vất vả về Ba Thục về, huynh hại đệ thế à? Không cho người ta cơ hội nào, cả Như Ý cũng bị gọi tới, đệ tin tưởng huynh như thế, kết quả không phòng bị gì đã đăng cơ rồi."
"Ha ha ha, hối cũng vô ích." Lưu Doanh cười to, không để ý tới cơn giận của Lưu Trường:
Lưu Như Ý khuyên:" Trường, mau thả nhị ca ra, nếu bị người ta nhìn thấy, e sẽ nói đệ đăng cơ xong giết thái thượng hoàng, vậy thì tiếng thối vạn năm đó."
Lưu Trường hừ một tiếng, buông huynh trưởng ra, nhìn sang Như Ý lại ngẩn ra lần nữa, tấm tắc nói:" Huynh ngày càng giống a phụ rồi, thật đấy, lúc huynh đi vào, ta thiếu chút nữa cho rằng Trương Bất Nghi không từ thủ đoạn, đào a phụ ra cơ."
"Ha ha ha!" Lưu Kiến cười to, đột nhiên trầm mặc:" Đệ quên hình dáng a phụ rồi."
"Quên gì mà quên, ngươi nhìn cái mặt Như Ý rồi thêm cái tính của Nhị ca, thế là thành a phụ." Lưu Trường không chút khách khí nói:
Bốn huynh đệ tụ tập một chỗ, họ lâu lắm rồi không gặp nhau, cùng kể chuyện của ban thân. Đột nhiên Lưu Trường nhìn Như Ý, cười đều:" Hai người mấy ngày trước ở trong Đường vương phủ à?"
"Đúng!"
"Quả nhân chuyên môn lập một gian trong phủ, không biết huynh nhìn thấy chưa, có phải ở đó không?"
Ai ngờ Như Ý nghe câu này không giận còn cười:" Trường đệ, ta thấy rồi, có điều tự có người báo thù cho ta."
Lưu Trường rất cảnh giác, nghe câu này lập tức nhìn Lưu Kiến:" Trong nhà ngươi có nuôi chó không?"
"Không .. Không ..."
"Có biết Khoái Thông chết thế nào không?"
"Đệ, không, không biết."
"Hắn vì nuôi chó mà bị ta nấu lên, nhớ kỹ, không muốn chết thì đứng nuôi chó."
Lưu Kiến lau mồ hôi trán, xem ra về phải đổi tên cho con chó, cái tên đó hơi nguy hiểm.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com