Lưu Trường không ngờ rằng ngày đó lại tới nhanh như thế.
Nói thật, y không mấy hứng thú với chuyện làm hoàng đế, dù sao y không làm hoàng đế thì cũng chẳng ai quản được y, trừ a mẫu.
Giờ y làm hoàng đế, cũng chẳng ai quả được y, trừ a mẫu.
Vậy làm hoàng đế còn có ý nghĩa gì? Trước đó y không phải hoàng đế vẫn ngồi xe sáu ngựa kéo, hiệu lệnh thiên hạ, muốn đánh ai thì đánh, tới nhà đại thần ăn cơm chưa từng trả tiền, khác gì hoàng đế đâu?
Lưu Trường nghĩ thế, nhưng người khác không nghĩ thế.
Lưu Doanh trông rất thoải mái, từ cách ngồi lưu manh của hắn có thể nhìn ra, nếu Cao hoàng đế nhìn thấy hẳn vui lắm.
Cách ngồi nghiêm chỉnh của Đại Hán là ngồi quỳ, nhưng giữ tư thế đó không dễ dàng, còn ngồi dạng hai chân ra thế này thoải mái hơn nhiều.
"Nhị ca, sao cũng học a phụ rồi?" Như Ý cười hỏi:
"Già rồi, sức khỏe không như trước, ngồi quỳ chốc lát đã thấy đau."
Lưu Kiến ít tuổi nhất mà cũng gật đầu, tuổi hắn chỉ hơn Tường vài tuổi, đám do tử như Chương còn nhiều gấp đôi tuổi hắn.
Lưu Doanh cười thoải mái:" Ta không còn gì lo lắng nữa, dù một ngày đột nhiên chết đi cũng không phải lo nữa."
"Nhị ca, đừng nói thế, huynh còn trẻ, ngay cả Chu Xương, Trần Bình vẫn còn sống, huynh nghĩ cái đó làm gì?"
Như Ý cắt lời Lưu Doanh rồi quay sang Lưu Trường:" Trường đệ ... À, không phải, bệ hạ ... Có chuyện này thần phải nói với bệ hạ, đáng lẽ các chư hầu đều phải đến, nhưng Yên vương bận truân điền, Tứ đệ vì chuyện Nam Việt, Ngũ đệ cung cấp lương thảo cho Hà Tây, chỉ còn ta và Kiến tới được.”
"Huynh nói cái đó làm gì?"
"À, người ta nói bệ hạ giống Tần vương, Tần vương thứ nhất e là bệ hạ không so được, chỉ sợ bệ hạ học Tần vương thứ hai, làm hoàng đế rồi liền ra tay với huynh đệ."
"Ha ha ha."
Mấy người cười to, Lưu Doanh cau mày:" Tam đệ, nay Trường đã làm hoàng đế rồi, không được tùy tiện như thế?"
Như Ý vẫn tùy ý như cũ vì hắn biết, Lưu Trường chẳng bận tâm cái đó.
Năm xưa đại ca vì ngồi trên Nhị ca mà thiếu chút nữa bị xử tử, nếu khi đó Lưu Trường là hoàng đế thì thái hậu chẳng bận tâm, Tề vương có vô lễ cũng vô lễ bằng Đường vương không?
Chẳng biết vì sao Như Ý thấy, Lưu Trường làm hoàng đế càng khiến người ta yên tâm hơn:" Nhị ca, Trường làm hoàng đế vốn không vui rồi, đệ mà không tùy ý chút, sợ là đệ ấy buồn bực mà chết."
Lưu Trường đột nhiên nghiêm mặt:" Sao ngươi dám nói chữ chết trước mặt trẫm."
Lưu Như Ý tròn mắt, không nói ra được một chữ nào.
"Ha ha ha !" Lưu Trường thì không nhịn được cười:" Xem ra làm hoàng đế không phải vô ích."
Lưu Kiến tò mò hỏi:" Ca, giờ huynh làm hoàng đế rồi, tiếp theo sẽ làm gì?"
Lưu Trường gập từng ngón tay tính:" Dao đài, Lộc đài, A Phòng cung, Trường Thành, trì đạo ... Tóm lại là có nhiều việc để làm lắm."
Lưu Như Ý khinh bỉ:" Trường, toàn là chuyện người khác làm rồi, chẳng lẽ đệ chỉ biết bắt chước người ta à? Dù làm hôn quân cũng phải có thứ gì của mình chứ?"
"Nhưng mà bắt chước thoải mái hơn."
Khi Lưu Trường loạng choạng về Hậu Đức Điện, mấy người nhìn y rất quái dị, vì trên người y mặc miện phục.
" A phụ! Người tạo phản rồi à?" Lưu An nhảy tới kéo áo Lưu Trường la lên:
"Phì, đây gọi là thiện nhượng!" Lưu Trường không vui cảnh cáo Lưu An chú ý cách dùng từ, sau đó đắc ý khoe miện phục với Tào Xu và Khanh:" Thế nào, đẹp không?"
Tào Xu lườm y:" Đại vương, dù chàng xưa nay không để ý, nhưng đây là miện phục của hoàng đế, tốt nhất là đừng mặc trước mặt người khác."
Lưu Trường làm quá nhiều việc quá giới hạn rồi, người khác không để ý, đơn thuần thấy không hay lắm. Nhưng Phàn Khanh thì nghe ra câu nói lúc nãy:" Thiện nhượng, chàng tạo phản rồi à? Không phải nói đi ăn cơm sao, mới hai canh giờ đã tạo phản là thế nào?"
Nàng kinh ngạc vì hiệu suất tạo phản của Lưu Trường, đi ăn cơm uống rượu mà cũng thuận tiện tạo phản làm hoàng đế được.
Lưu Trường thở hắn ra:" Không phải quả nhân tạo phản mà là Nhị ca tạo phản."
"Hả, hoàng đế tạo phản?"
"Đúng, huynh ấy nhất định muốn ta làm hoàng đế, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, có lẽ chỉ mấy người chúng ta không biết ... An con nói thật đi, con có biết không?"
Lưu An lắc đầu, nó thực sự không biết, nó vốn nghĩ a phụ cả đời không ngồi lên vị trí đó. Chuyện mưu ... À thiện nhượng phải để mình làm, không ngờ a phụ làm trước.
Tào Xu rốt cuộc hiểu ra:" Đại, đại vương làm hoàng đế rồi à?"
"Đúng, trẫm làm hoàng đế rồi." Lưu Trường cảm khái:
"Trẫm cũng không ngờ vị trí này có một ngày nằm trong tay mình. Sau này muốn đi tuần sát dân tình không dễ dàng nữa ... Phải rồi Xu, nàng chuẩn bị đi, nàng sắp làm hoàng hậu rồi, còn cả Khanh nữa ... À An, sau này con làm thái tử An."
Lưu An hỏi:" Vậy khi nào sắc phong, con muốn mặc miện phục."
"Không có nghi thức, ta đăng cơ còn chưa có, con vội cái gì, sau này hẵng nói."
"Thế sao được? Thiên tử đăng cơ, thái tử sắc phong đều cần Nam Bắc quân tham quan, bách quan quỳ bái, chư hầu nghênh đón."
"Thằng nhãi! Sao ngươi cứ để ý mấy thứ đó, phô trương là sở thích của hôn quân, phải chú trọng thứ thực sự ấy." Lưu Trường là vị hiền vương, à hiền thiên tử cần kiệm đơn giản, nghiêm mặt giáo dục nhi tử:
Lưu An không vui, đành tiếp nhận.
Tào Xu rất tán đồng:" Đúng là không cần làm cái đó, trước kia thế nào, sau này vẫn như vậy. An cũng đừng vì thân phận mà đắc ý, Khanh, mai cùng ta đi gặp ... Ừm, thái thượng hoàng hậu và thái hậu ... Tóm lại không được thất lễ."
Tào Xu và Phàn Khanh cùng bàn bạc chuyện ngày mai phải làm, An thì nhào tới ôm chân Lưu Trường kêu lên:" A phụ! A phụ!"
"Sao?"
"Làm hoàng đế rồi thì hoàng cung này có phải nên mở rộng không? Thể hiện uy nghi của cha con ta ."
"Thằng nhãi! Làm hoàng đế phải cần kiệm, sao có thể vừa đăng cơ đã xây dựng bừa bãi ... Hừm, đợi thêm hai năm nữa đi."
Hai cha con tính cách hoàn toàn khác biệt, nhưng ở phương diện nào đó cực kỳ nhất trí.
Tào Xu luôn thấy, nếu bỏ đi những khuyết điểm của Lưu Trường trên người Lưu An, nó dứt khoát thành thánh hiền hoàn mỹ, là loại nhân vật đại biểu cho một học phái.
Lưu Trường cũng rất bất mãn, chuyện này không thể trách ta, phải trách a phụ, lấy hết khuyết điểm của a phụ trên người ta, ta cũng là loại thánh hiền, khai tông lập phái.
Trong quá trình trưởng thành của Lưu An, Lưu Trường có tác dụng rất quan trọng, trút vào đầu nó rất nhiều thứ kỳ quái, nên nó thường học theo hành vi a phụ, tới thượng phương thăm tượng nhân, xem thành quả của họ.
Mỗi lần Lưu Trường uống say đều bế Lưu An kể cho nó nghe giấc mơ hồi nhỏ, từng lên trời, từng thấy nhiều thứ kỳ quái.
Lưu An có lúc không tin, có lúc nghe lời kể chặt chẽ của a phụ, lại không thể không tin, chẳng lẽ trên thế gian có thần tiên thật.
Hôm sau thức dậy, Lưu Trường vẫn chưa nhập vai vào nhân vật thiên tử.
Cận thị lớn nhỏ trong hoàng cung, rồi trung lang đều tới bái kiến thiên tử, bẩm báo tình hình trong cung. Thậm chí ngay cả An cũng không thể như trước, là thái tử, mỗi ngày phải tới bái kiến a phụ. Dù họ ở cùng nhau nhưng vẫn phải ra ngoài, sau đó tới bái kiến.
Còn Lưu Trường coi khinh rất nhiều lễ nghi thiên tử.
Y chỉ phất tay một cái là giải quyết vấn đề làm khó Lưu Doanh hơn mười năm.
Vị hoạn quan già phục vụ trong cung ba mươi năm kinh sợ:" Bệ hạ, nếu sau này không tới bái kiến thiên tử nữa, vậy chuyện trong hoàng cung phải làm sao?"
"Nên làm sao thì làm thế, không bẩm báo thì không làm à? Còn chuyện ăn uống, quả nhân thích ăn khi nào thì ăn, thích ăn gì thì ăn, đừng quản quả nhân."
"Nhưng đây là quy củ do Cao hoàng đế lập ra."
"Bản thân ông ấy còn chẳng tuân thủ lại muốn hậu nhân tuân thủ à? Thế này đi, hoàng đế sau quả nhân phải tuân thủ những cái này, quả nhân thì khỏi cần."
Lưu Trường hoàn toàn không bận tâm tới cái gọi là lễ pháp và quy củ, nhất là thứ do Cao hoàng đế định ra, y biết a phụ chẳng tuân thủ lấy một ngày. Lưu Doanh không dám phản đối chứ Lưu Trường thì khác.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com