Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 589 - Chương 589: Làm Hoàng Đế Không Uổng.

Chương 589: Làm hoàng đế không uổng.

Lưu Trường đang ăn cơm thì cận thị bẩm báo có tam công tới bái kiến.

"Cho họ vào."

Chu Xương, Triệu Bình, Trương Bất Nghi đi vào. Trương Bất Nghi vẫn kích động lắm, cúi người bái lạy:" Bái kiến bệ hạ."

Hai người còn lại hơi do dự, họ sao ngờ mới ba ngày, Đại Hán đã thay đổi rồi.

Triệu Bình không biết phải làm sao, công đức cả đời của đại vương hủy trong tay Trương Bất Nghi rồi, hậu nhân chỉ nói đại vương là hôn quân tàn bạo bức bách huynh trưởng thoái vị.

Ông ta không phản đối, chỉ là ông ta là xá nhân nhiều tuổi nhất của Lưu Trường, ai muốn thấy đứa bé mình nhìn lớn lên bị mang tiếng xấu. Rõ ràng đại vương không hề muốn mưu phản, luôn bận rộn vì Đại Hán. Tất cả đều tại Trương Bất Nghi, hắn phải mang tiếng xấu chứ không phải đại vương.

Nhưng chuyện tới đây, dù Triệu Bình có phẫn nộ cũng vô ích, đành theo Trương Bất Nghi bái kiến:" Bái kiến bệ hạ."

Chu Xương chẳng hề có y định tham bái, trong mắt ông ta, hành vi của Lưu Trường tạo nên một mở đầu rất xấu cho đế quốc mới này. Về sau e là mỗi hoàng đế đều phải nhìn chằm chằm vào huynh đệ của mình, thậm chí là tàn sát.

"Đại vương, nếu tương lai con cái đại vương tàn sát lẫn nhau thì đó là lỗi của đại vương."

"Được, được, là lỗi của quả nhân, nào, ăn cơm đi." Lưu Trường vẫy tay họ ngồi xuống:

Trương Bất Nghi thì khó chịu nhìn Chu Xương.

"Chu công, khanh nói xem ta nên mở ra tiền lệ, không tôn trọng huynh trưởng, không nghe lời a mẫu, không nghe khuyên gián? Hay là tiền lệ huynh đệ thiện nhượng." Lưu Trường vừa ăn vừa hỏi:

Chu Xương tức thì ú ớ không đáp nổi.

Lưu Trường mỉa mai:" Chu công luôn suy tính vì Đại Hán mấy trăm năm, còn hiện giờ thì không thèm để ý chứ gì? Khanh an bài những kẻ thế nào tới Thục, hối lộ thành thói, bức bách bách tính, giết dân giả quân công, đó là kết quả suy nghĩ của khanh à?"

Thân là quốc tướng, Chu Xương không kịp thời phát hiện vấn đề, là lỗi của ông ta:" Thần tầm thường vô dụng, khiến Ba Thục đại loạn, xin bệ hạ nghiêm trừng! Thần nguyện từ quan."

Lưu Trường cười nhạt:" Làm sai liền chạy, không muốn thừa nhận trách nhiệm, chẳng lẽ đó là đạo làm việc của Chu công à?"

Chu Xương mặt đỏ tía tai, văn sĩ truyền thống như ông ta sao chịu nổi sự vũ nhục đó.

"Được rồi, những chuyện này vẫn cần khanh lo liệu, trẫm đã quyết định để Trần Mãi và Quán A làm quận thủ Ba Thục. Sau này khanh giúp đỡ họ, Ba Thục xây dựng đường sá, biến trại thành thôn, phải khiển quan lại tới quản lý."

"Triệu công, Điền Quận giao khanh xử lý, mọi người phải chú tâm vào, đừng để xảy ra chuyện."

Lưu Trường đem việc nói càng khẩn cấp, càng nghiêm trọng thì Chu Xương càng không nhắc tới chuyện thiện nhượng nữa, cho dù bọn họ vạn phần phản đối, nhưng quốc sự quan trọng hơn hết thảy. Lưu Trường cau mày nói bách tính nước Thúc cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, nói đường sá nơi đó chim không bay qua nổi.

Quả nhiên sau một phen nghe Lưu Trường nói, trong đầu Chu Xương chỉ còn nghĩ tới nước Thục.

Trương Bất Nghi nhìn đại vương nhà mình nhanh chóng khuất phục hai lão già ngoan cố, lòng phục sát đất. Lúc này hắn đã lắc mình thành Đại Hán đệ nhất trung thần rồi, mà hai lão phản tặc phải cúi đầu.

Tiễn họ đi rồi, Trương Bất Nghi có chút nghi hoặc:" Bệ hạ, sao không đổi người, Triệu Bình còn đỡ, Chu Xương xem có vẻ bất mãn."

"Làm được việc là được, quả nhân có cưới ông ta đâu, quan tâm ông ta thích mình không làm gì?"

"Bệ hạ nói có lý. Phải rồi bệ hạ, lát nữa phải đi tế thiên, tế tổ ... Thần đã chuẩn bị tốt xa giá."

Lưu Trường không vui:" Quả nhân chưa làm hoàng đế đã ngồi xe sáu ngựa, nay làm hoàng đế vẫn ngồi xe sáu ngựa, vậy làm hoàng đế phí công à?"

Trương Bất Nghi tức thị bái lạy:" Công đức của bệ hạ chưa từng có, xe sáu ngựa đã không xứng với bệ hạ nữa, bệ hạ nên ngồi xe chín ngựa. Thần sẽ lệnh thượng phương làm xe vì bệ hạ."

Triều nghị đã hoàn toàn khác rồi.

Khi Lưu Trường ngồi ở thượng vị cúi đầu nhìn xuống, quần thần thực sự cảm thấy áp lực, không phải tới từ quyền lực thiên tử mà là từ thân thể và khí thế to lớn kia.

Áp lực Lưu Trường gây ra lớn hơn Lưu Doanh quá nhiều, nhất là khi ánh mắt tựa cười tựa không nhìn chằm chằm, đại thần nói cũng không lưu loát, bọn họ không sợ nói sai bị chặt đầu, mà sợ bị hoàng đề đè xuống đánh ... Hai cái khác nhau, trong mắt đa số đại thần, chết còn hơn chịu nhục.

Huống hồ có thể tới đây, cơ bản không có người trẻ tuổi, ở cái tuổi này gặp phải Lưu Trường thì không nên đắc tội vẫn hơn. Nhớ năm xưa Đới hầu đức cao vọng trọng bị đại vương tóm râu lôi ra ngoài, chân đá tay đấm, kêu như chó, mất hết thể diện, hôm sau bệnh mất.

Ai mà chịu nổi chứ?

Quần thần đều rất cẩn thận, Lưu Trường cảnh giác phát hiện ra bọn họ sợ mình, điều này làm y bất mãn.

Đám này có ý gì? Chẳng lẽ mình không làm hoàng đế thì không đáng sợ à? Giờ mới sợ.

Y ra hiệu cho ngự sử, Trương Bất Nghi cười hì hì đứng dậy, kệ lễ pháp trên triều, tới bên Lưu Trường quỳ xuống nghe sai bảo.

Lưu Trường hỏi nhỏ:" Sao đám người này đột nhiên bắt đầu sợ quả nhân thế?"

Trương Bất Nghi thấp giọng đáp:" Bệ hạ, trước kia bệ hạ lấy thân phận đại vương xử phạt họ, họ có thể lén chửi bệ hạ. Nay bệ hạ lấy thân phận thiên tử xử phạt họ, họ phải cảm tạ bệ hạ trừng phạt."

"Ha ha ha thì ra là thế ..."

Quần thần mặt đầy vẻ bất lực, đây có còn là triều nghị không? Sao lại có chuyện gọi đại thần lên thì thà thì thầm như thế? Ngự sử đâu, để mặc thế à?"

Ồ, người đang thì thầm với bệ hạ là ngự sử, thôi khỏi đi.

Chuyện triều đình đang chấp hành nhiều lắm, Lưu Trường không dễ ăn nói như Lưu Doanh, ví dụ như chuyện mở rộng Trường An này.

Dương Thành Duyên đi lên tấu:" Bệ hạ, thần đã làm rất nhiều phương án, nhưng gỗ không đủ, nhân thủ không đủ. Bệ hạ muốn mở rộng cả hoàng cung, thần có lòng không có sức."

"Có lòng không có sức à, trong vòng một năm mà không để quả nhân thấy đường phố Trường An hoàn toàn mới, quả nhân lấy ngươi làm gỗ đem xây nhà. Đem toàn bộ quan lại phụ trách chuyện này xử tử, chôn dưới đường."

"Thần tuân lệnh!" Dương Thành Duyên mặt trắng bệch vội vâng dạ:

Lưu Trường nheo mắt, y không dễ bị lừa, quốc khố thiếu cái gì, không thiếu cái gì, y biết hết. Dương Thành Duyên là nhân tài, Lưu Trường thiết lập cơ cấu mới để ông ta phụ trách xây dựng, nhưng hiển nhiên quan lại vốn phụ trách mảng này không hài lòng về cơ cấu mới, cho rằng bị đoạt mất quyền lực và lợi ích, các phương diện không phối hợp, khiến bây giờ Trường An mới chỉ ở trên giấy, chưa khởi công.

Lưu Trường chẳng đi hoàn hoãn quan hệ các bộ phận hay tăng cường quyền lực cho Dương Thành Duyên, tóm lại một câu thôi, không làm được thì chết hết, xem các ngươi dám níu chân nhau không?

Quả nhiên Lưu Trường nói thế liền có vài đại thần tái mặt, bọn họ không ngốc, hiểu ngay ý bệ hạ, đó là còn trì hoãn thì chặt đầu ráo cả đám.

Trương Bất Nghi không thể đứng nhìn nữa, lên tiếng nói:" Bệ hạ, không thể như thế."

"Hả, vì sao không thể?"

"Bệ hạ đi Ba Thục nửa năm, đám người này chưa khởi công, vậy mà bệ hạ vẫn đợi một năm mới xử trí sao? Chẳng bằng chém ngay bây giờ, đổi nhóm khác tới làm."

Lưu Trường vỗ tay:" Nói hay lắm! Đình úy, bắt lấy toàn bộ kẻ phụ trách việc này! Chém đầu lập tức!"

Bạo quân chẳng có lấy chút do dự nào, ngay ngày thứ hai đăng cơ đã đưa ra lệnh đầu tiên, chặt đầu đại thần.

"Bệ hạ, không thể!" Triệu Bình vội đứng dậy:" Bệ hạ vừa đăng cơ, không nên tùy tiện giết người, hãy xem họ làm thế nào rồi tính."

Ngay Trần Bình nhìn một màn này cũng phải gật gù, biểu diễn xuất sắc lắm, Trương Bất Nghi đóng nịnh thần, phát huy tới mức cao nhất, Triệu Bình đóng trực thần, diễn rất được lòng người, diễn tốt nhất vẫn là bệ hạ, bệ hạ đóng bạo quân, kéo Kiệt Trụ tới đây cũng chẳng giống bằng.

Qua một phen giằng co, hai chân Dương Thành Duyên nhũn ra, song cũng thở phào rồi, còn những kẻ luôn cản trở thì sợ tới mồ hôi ròng ròng, đi qua Quỷ Môn Quan, mọi người tỉnh táo không ít.

Lưu Trường cười ha hả nhìn Lưu Kính:" Các khanh phổ biến nông sản mới thế nào rồi."

Lưu Kính chỉ thấy lạnh lưng:" Bệ hạ, muộn nhất là ba tháng, nhất định thần làm xong."

Tiếp theo đó quần thần chứng kiến thủ đoạn của thiên tử, ai bị hỏi đến cũng vội vàng hứa hẹn làm trong thời gian nhanh nhất, không dám một câu đùn đẩy. Lưu Trường cười khà khà, thấy khoan khoái lắm.

Làm hoàng đế đúng là thoải mái hơn làm đại vương nhiều.

Đương nhiên làm bạo quân càng sướng hơn làm hiền quân.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment