Khi Lưu Trường ngâm nga tiểu khúc rời Tuyên Thất Điện, bên ngoài người qua kẻ lại, các cận thị tay bê đồ đi nhanh, không biết làm gì. Lưu Trường nghi hoặc gọi một người tới hỏi:" Hôm nay có chuyện vui gì mà các ngươi bận rộn thế?"
Cận thị đó tròn mắt nhìn Lưu Trường rất lâu mới rụt rè nói:" Hôm nay là ngày dỗ Cao hoang đế."
"A phụ sao lại như thế, hôm nay là ngày đăng cơ đầu tiên của ta cũng là ngày dỗ của ông ấy, không đổi được à? Trẫm vốn định mở tiệc khoản đãi quần thần, giờ làm sao?"
Cận thị liền vờ như không nghe thấy những lời đại nghịch bất đạo đó.
Nói thì nói thế nhưng Đại Hán hoàng đế hôm đó không mở tiệc, ngồi trong tổ miếu, than vãn như mọi lần.
"A phụ không ngờ tới chứ gì, con làm hoàng đế rồi, đứa không thích hợp làm hoàng đế nhất lại thành hoàng đế ..."
"Ài, làm hoàng đế đúng là khác biệt thật ..."
Lưu Trường lẩm bẩm một lúc, sau đó đổi sang dáng vẻ vô cùng chân thành nghiêm túc:" Con sẽ không làm a phụ thất vọng ... Đương nhiên nếu a phụ có thấy con làm không tốt cũng chẳng làm gì được. Còn nữa, nếu a phụ gặp được thần tiên gì đó, giúp con nói một tiếng, trẫm đăng cơ rồi, các ngươi nên biết tốt xấu, mưa thuận gió hòa cho trẫm, nếu không trẫm không khách khí đâu!"
"Chỉ thế thôi, lát nữa bọn họ tế tổ, ài, toàn lời văn vẻ rắm thôi, con đọc mà chẳng hiểu gì."
"Ồ, quên mất, giúp con hỏi thăm đại ca, nước Tề xa quá, con không đi cúng bái được, a phụ chia cho huynh ấy nửa đồ cúng nhé."
Khi Lưu Trường đi ra, đám giáp sĩ ở cổng nhìn y với ánh mắt quai quái.
Mỗi một vị hoàng tử đi vào, bọn họ đều nghe thấy tiếng khóc bi thảm, làm ai cũng muốn rơi lệ, cảm động vô cùng.
Chỉ có mỗi vị này, đừng nói là khóc, giáp sĩ ở cổng thường nghe thấy tiếng chửi mắng giận dữ và tiếng cười phóng túng.
Người như thế nào mới buồn chán tới mức đến tổ miếu mắng chửi tiền nhân nhà mình, lại còn cười nữa.
Lưu Trường vui vẻ tới Trường Lạc cung, không ngờ a mẫu lại không có ở đây.
"A mẫu đâu?"
"Thái hậu tới phủ Kiến Thành hầu rồi ạ."
"A mẫu không cho cữu phụ tới, sao lại tự mình đi?"
Cung nữ do dự:" Sức khóe Kiến Thành hầu không tốt."
Nụ cười của Lưu Trường cứng đờ.
Xe ngựa dừng bên phủ quen thuộc, Lưu Trường đi xuống, cả xe ngựa lay động, y ngẩng đầu nhìn bức tường xám, đi vòng qua tường chắn, dọc đường nhìn đoạn tường bị mài cọ nhiều thành lỗ hổng, tới giờ không sửa lại. Nhà Kiến Thành hầu rất xa hoa, vương hầu không so được, chỉ có lỗ hổng đó là không ăn nhập.
Trong phủ nặng nề u ám, trong mắt các gia thần lấp lánh nước mắt.
Rất nhanh Lưu Trường thấy a mẫu, a mẫu đang cùng Lữ Tắc, Lữ Lộc, Lữ Chủng nói gì đó.
"Đại vương ..."
Lưu Trường đứng ở trong sân lắng nghe, thấy tiếng gào kỳ quái của vu, Lữ Lộc lau nước mắt:" Thái y không cứu được, đành mời vu tới ... Họ không cho thần tới gần ..."
Hắn chưa nói hết thì thấy Lưu Trường đi vào trong phòng.
Lưu Trường đẩy mạnh cửa, mấy vu đang nhảy múa tức thì nổi giận, họ đại khái cũng không nhận ra tráng hán này là ai, dùng giọng điệu kỳ quái kêu lên:" Ra ngoài! Ra ngoài! Bọn ta đang cứu người!"
"Xéo!" Lưu Trường trực tiếp tóm cổ áo vu trước mắt, ném thẳng ra ngoài, đám đó nối nhau kêu thảm bay ra ngoài, chửi bới Lưu Trường giết người. Lưu Trường chẳng bận tâm, ném tiếp như bao tải, khi tên cuối cùng bay ra thì trong phòng trở nên yên tĩnh.
Mùi khó ngửi trong phòng làm Lưu Trường rất bực bội, không biết đám kia đang đốt cái gì, mở cửa sổ ra tới bên cữu phụ.
Lữ Thích Chi mày nhíu chặt, khi xung quanh yên tĩnh thì giãn ra.
Lưu Trường thò đầu ra ngoài rống:" Lộc! Chủng! Xéo vào đây."
Họ vừa đi vào, nhìn thấy bộ dạng a phụ muốn khóc, Lưu Trường dùng ánh mắt hung dữ ngăn cản lại, lúc sau thái hậu cũng đi vào.
Lưu Trường bấy giờ mới thay đổi nét mặt, gọi:" Cữu phụ, cữu phụ."
Lữ Thích Chi dần dần mở mắt ra, nhìn thấy Lưu Trường, ánh mắt như sáng lên, môi giống như đang cười.
"A phụ!"
"A phụ!"
Mọi người xúm quanh Lữ Thích Chi, Lưu Trường nhường chỗ cho a mẫu ngồi, Lữ hậu xưa nay luôn bình tĩnh mà hàng mi run run, mấy lần mấy máy môi, không nói ra được.
Lữ Thích Chi chăm chú nhìn từng người, tựa như muốn ghi nhớ bọn họ.
Ông cựa mình muốn ngẩng đầu, Lưu Trường liên đỡ ông lên, đặt trong lòng, cữu phụ tuổi cao gầy gò, hơi thở rất nhẹ. Mọi người không dám nói gì, Lưu Trường chỉ nắm tay ông, tay phải khẽ xoa người, như dỗ trẻ nhỏ.
Được người nhà vây quanh bầu bạn, Lữ Thích Chi dần nhắm mắt lại.
Ông ngủ rồi, khi không động đậy nữa, những đứa con của ông mới khóc lớn.
Lưu Trường nhìn cữu phụ trong lòng, lúc ấy y chỉ thấy tim đau lắm, hơi thở cũng như bị tắc, lại mất đi một người thân rồi.
Quay sang thấy a mẫu mặt đờ đẫn, hai hàng nước mắt chảy dài, Lưu Trường lâu lắm rồi không thấy nước mắt của a mẫu, y đưa tay lau đi.
Kiến Thành hầu đi rồi, Lưu Trường chắc không bao giờ ăn được thị dê ngon như thế nữa.
Ông là triệt hầu lâu năm, lại là thân huynh đệ của thái hậu, tang lễ long trọng hết sức.
Ba huynh đệ Lữ gia khóc hết nước mắt, mọi người an ủi.
Khi Triệu Thủy và Triệu Muội tới, Triệu Muội rất thành kính bái kiến mấy huynh đệ Lữ gia.
Bình thường không hòa hợp với Triệu Muội, Lữ Lộc không nói gì, chỉ nghiêm túc đáp lễ.
Triệu Thủy tìm kiếm trong phủ rất lâu, cuối cùng tìm thấy bóng người cô độc đứng trước bức tường, người đó cao lớn uy mãnh, riêng nhìn bóng lưng thôi đã khiến người ta sợ hãi, không dám tới gần quấy nhiễu.
Lưu Trường đang nhìn lỗ hổng trên tường, ánh mắt đờ đẫn:" Kiến Thành hầu là người tốt, ông ấy sợ bọn ta ngã bị thương, còn cho lót cỏ khô phía dưới, chỗ này không có lấy một cục đá."
"Mỗi lần bọn ta tới đều không gặp ai, đại khái ông ấy hạ lệnh tránh đi rồi."
Lưu Trường nói tới đó thở dài:" Hồi nhỏ cứ mong lớn thật nhanh, đến giờ thì ..."
Triệu Thủy trầm mặc rất lâu mới nói:" Nếu ngươi muốn ăn dê, sau này ta có thể nuôi vài con."
"Không cần, trẫm phải tới đình úy, muộn chút tới hoàng cung tìm trẫm."
" A phụ viết thư tới, biết ngươi làm hoàng đế, chuẩn bị dẫn văn võ bá quan Nam Việt tới Trường An chúc mừng."
"Ừ, tối nói."
Lưu Trường vẫy tay, cô độc rời đi.
Triệu Thủy đứng đó, đến khi Triệu Muội tới tìm liền hỏi:" Ở Trường An bao tiền một con dê?"
Lưu Trường quả thực không lừa Triệu Thủy, y tới đình úy.
Ngay cả Vương Điềm Khải cũng có thái độ khác hẳn, dù ông ta cố ý che giấu, nhưng Lưu Trường biết, ông ta trước kia luôn lén chạy đi hỏi ý kiến a mẫu, còn bây giờ ông ta hoàn toàn cúi đầu phục tùng.
Lưu Trường đi vào nhà lao, thấy một người quen.
"Bệ hạ! Thần bị oan! Thần bị oan!"
Người đó là Công Tôn Thần, tên phương sĩ bị Lưu Trường lừa tới thượng phương luyện thuốc nổ.
"Thần oan, thần không xúi bẩy thái tử, là thái tử tìm thần." Công Tôn Thần lúc này khóc không ra nước mắt, lớn tiếng biểu lộ thanh bạch:
"Tên gian tặc, đầu độc trẫm không được đi đầu độc thái tử, muốn nhi tử của trẫm thành hôn quân cầu tiên luyện đan sao?"
"Bệ hạ, không phải như thế, thần không dạy thái tử chuyện cầu tiên, chỉ vì thái tử hứng thú với thuốc nổ mới mới ..."
Lưu Trường quát:" Chuyện tới lúc này ngươi còn muốn lừa trẫm à? Tú Y nghe thấy thái tử nói muốn cầu tiên."
"Không phải bệ hạ, thái tử nói tới cầu tiên khác với thần cầu tiên, không biết kẻ nào xúi bẩy thái tử, thái tử nói muốn chế tạo xe ngựa bay được, phi kiếm có thể giết người ngoài trăm dặm rồi pháp bảo ngàn dặm truyền âm ... Dùng những thứ đó lên trời xuống đất làm chân tiên chốn nhân gian, không phải do thần dạy ... Thần oan thật." Công Tôn Thần khóc ròng, rốt cuộc là quân khốn kiếp nào đầu độc thái tử, để mình bị oan thế này:
Huống hổ thái tử đâu phải tu tiên, rõ ràng là theo hướng làm đại tượng.
Vương Điềm Khải phẫn nộ:" Bệ hạ! Chuyện này có nên tiếp tục truy tới cùng không? Dứt khoát có yêu nghiệt đang đầu độc thái tử."
"Khụ khụ, không cần, để trẫm tự xử lý."