Lữ hậu cô độc ngồi trong cung Trường Nhạc.
Cho dù bên cạnh bà giờ phút này có không ít người vây quanh, khóc sướt ma sướt mướt, không ngừng an ủi, những thanh âm này xen lẫn với nhau cũng đủ khiến lỗ tai bà có chút phiền.
Lữ Tu khóc cực kỳ thương tâm, chưa kịp nói xong một câu, nước mắt đã không kìm được rơi xuống, trong các huynh đệ tỷ muội Lữ gia, hai người Lữ Tu và Lữ Thích Chi vốn thân cận nhất, còn Lữ Trĩ thì có quan hệ tốt nhất với đại ca Lữ Trạch, đương nhiên chuyện này cũng không phải biểu đạt việc Lữ hậu không thích Lữ Thích Chi, ông qua đời cũng khiến cho bà cực kỳ đau buồn.
Ngoại trừ muội muội ra thì còn có con gái, công chúa Lỗ Nguyên cũng cực kỳ ưa thích vị cửu phụ của mình.
Bên cạnh đó còn có đám người Đại Tào, Tiểu Tào, Phàn Khanh.
Các nữ nhân có thế lực nhất của Đại Hán đều đã tụ tập bên cạnh Lữ hậu, nhưng khác với các nàng vẫn luôn khóc sướt mướt, Lữ hậu lại có vẻ bình tĩnh đến quá mức, Lữ Tu bi thương nói: "Huynh trưởng buông tay nhân gian, ba đứa con trai của huynh ấy từ nay về sau sẽ phải sống bơ vơ một mình, xin đại tỷ có thể ban tước vị riêng cho bọn nó, để cho bọn nó không bị khi nhục về sau.”
"Không cần." Lữ hậu mở miệng cự tuyệt thỉnh cầu của muội muội bà.
Lữ Tu sững sờ nhìn bà, có chút khó tin hỏi: "Lúc trước huynh trưởng qua đời, ngài đã phong hai đứa con của huynh ấy làm hầu, sau khi đại tỷ qua đời, ngài cũng từng phong con trai của tỷ ấy làm hầu, hiện giờ Nhị ca qua đời, vì sao tỷ lại không muốn sắc phong vậy?”
Lữ hậu hít sâu một hơi, cực kỳ khinh thường phất phất tay, "Ngươi trở về đi.”
"Đại tỷ! Ngài!”
Lữ hậu quay đầu lại, dưới ánh mắt cực kỳ nghiêm túc của bà, Lữ Tu lập tức im tiếng, mạnh mẽ nuốt lời đã đến bên miệng xuống, bà lập tức đứng dậy, trong mắt tràn đầy vẻ bi ai, bước chân run rẩy đi ra ngoài, công chúa Lỗ Nguyên nhìn thấy bộ dạng này của bà, nhất thời không đành lòng cho nên vội vàng nói: "A mẫu! Chuyện này là sao vậy? Di mẫu vốn chỉ..."
Thế nhưng khi Lữ hậu bắt đầu nhìn chăm chú vào nàng, Lưu Nhạc lập tức không dám hé miệng nữa.
Trong nháy mắt, đại điện cực kỳ im ắng, không hề có một chút thanh âm nào.
Lúc Lữ Tu cực kỳ bi phẫn đi ra khỏi đại điện, vừa đúng lúc gặp được Lưu Trường đến nơi này, thần sắc bà vốn đã cực kỳ hoảng hốt, thiếu chút nữa đụng phải Lưu Trường, cũng may y nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đỡ lấy bà, "Di mẫu à? Không phải ngài đang ở cùng a mẫu ư? Sao lại vội vã trở về vậy?”
Nhìn thấy Lưu Trường, Lữ Tu rốt cuộc không nhịn được nữa, bà lập tức khóc rống lên.
"Trường à, cữu phụ của cháu cũng từng lập được chiến công hiển hách, lúc trước đầu tắt mặt tối chạy vạy vì chuyện của Thái hậu, không nghĩ tới, vậy mà không được Thái hậu yêu thương!"
Sau đó bà nhanh chóng kể chuyện Thái hậu không chịu phong con nối dõi của nhị ca mình làm triệt hầu cho Lưu Trường nghe.
Lưu Trường vẫn cực kỳ nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng y còn gật đầu.
“Di mẫu nói rất đúng!”
“Sao a mẫu có thể làm như vậy được?!"
"Con trai đại cữu phụ của cháu, còn có của nhà đại di mẫu nữa, bọn họ đều đã được phong hầu, vì cớ gì đến nhị cữu phụ lại không được chứ?!"
Lưu Trường vừa nói xong câu này, ánh mắt Lữ Tu lập tức sáng ngời, bà vội vàng kéo tay y, "Trường à, mẫu thân cháu vốn luôn nghe cháu nhất, không bằng cháu đi thuyết phục được không.”
Lưu Trường dùng tay vỗ ngực, "Chuyện này xin di mẫu cứ yên tâm, cháu sẽ làm tốt việc này, con trai nhà đại cửu phụ, con cái nhà đại di mẫu, thậm chí những đứa cháu chắt nhà họ hàng xa của a mẫu hiện giờ đều đã được phong hầu, hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng không thể để cho bọn họ độc hưởng loại phú quý này được!”
Lữ Tu đang muốn gật đầu, nhưng bỗng nhiên bà như nhớ tới chuyện gì đó, sắc mặt lập tức cứng ngắc lại.
Con trai nhà đại ca là Lữ Đài vì uống rượu làm hỏng việc mà bị bãi miễn, suýt nữa bỏ mình, con trai nhà đại tỷ là Lữ Bình bởi vì bán quân giới mà trực tiếp bị xử tử... Còn có rất nhiều hầu của Lữ gia, trong mười người thì có tám kẻ đều bởi vì các loại chuyện như vậy mà bị bãi miễn, xử tử, hoặc là lưu đày...
Lữ Tu run rẩy một cái, lập tức tỉnh táo lại, vội vàng lắc đầu, "Bỏ đi, bỏ đi, hay là bỏ đi cũng được!”
"Sao có thể bỏ qua như vậy được? Xin di mẫu cứ yên tâm! Cháu sẽ tự mình tặng bọn nó một phen tiền đồ, để cho nửa đời sau của bọn nó không cần phải lo nghĩ gì cả!” Lưu Trường nói xong đã lập tức đi vào trong điện, khiến cho Lữ Tu khẩn trương không thôi.
"Ta hiểu rồi, đã đến loại thời điểm này mà ngươi còn muốn làm ta tức giận sao?!"
"Di mẫu à... Vậy thì di mẫu theo cháu trở về, cùng gặp a mẫu đi.”
"Nhưng ngài ấy đã đuổi ta về...."
"Sao di mẫu lại giống nhị ca của cháu vậy? Nói ngài trở về thì ngài cũng quay đầu đi một mạch sao? Di mẫu phải học a phụ của cháu, xưa kia a mẫu bảo ngài ấy cách ra xa một chút, nếu a phụ thật sự rời đi, vậy thì đã không có nhị ca của cháu rồi, di mẫu nói có đúng không? Con người của a mẫu thực ra cũng giống như đứa trẻ vậy, rất dễ nói chuyện, chỉ cần quấn lấy ngài ấy, vậy nói gì ngài ấy cũng sẽ đồng ý, từ nhỏ cháu đã luôn làm như vậy..." Lưu Trường có chút đắc ý nói về sự tích không quá vinh quang của mình.
Y mang theo Lữ Tu quay trở về trong điện.
Quả nhiên đúng như Lưu Trường nói, Lữ hậu cũng không chất vấn muội muội của mình vì sao vẫn chưa rời đi, trong chuyện nên đối xử với mẫu hậu của mình như thế nào, Lưu Trường vốn rất có kinh nghiệm, chỉ cần không chống đối bà, bà nói cái gì cứ gật đầu cái đó, mặt phải dày cười ngây ngô, ôm cánh tay bà làm nũng, như vậy chắc chắn sẽ không có việc gì.
Đương nhiên loại biện pháp này chỉ giới hạn ở thân nhân của Thái hậu, chứ người ngoài tửu lượng không tốt thì không nên thử.
Thấy Lưu Trường đến, Tào Xu đành dẫn những người này tới biệt điện nghỉ ngơi, để cho hai mẹ con bọn họ ở một mình tán gẫu.
"A mẫu à... Con đã sắp đặt xong xuôi chuyện của cữu phụ, thật sự muốn đưa ngài ấy đến huyện Đan Phụ an táng sao?”
Lữ hậu nói: "Đây là di nguyện của cữu phụ ngươi."
Lưu Trường khẽ gật đầu, lập tức nói: "Chuyện của cữu phụ đã kết thúc tốt đẹp, a mẫu không nên đau buồn quá nhiều... Nhưng có một chuyện, con cũng không biết nên nói với a mẫu như thế nào.”
Nhìn thấy bộ dáng có chút chần chừ của Lưu Trường, Lữ hậu rất là khó chịu, "Ngươi muốn tru sát Thái Thượng hoàng hay sao?”
"Hả? Tất nhiên là không.”
“Vậy ngươi còn nhăn nhó cái gì!”
Lưu Trường trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Cữu phụ sẽ được chuyển đến Đan Phụ an táng, nhưng con lại phát hiện... đám người Lữ Lộc chuẩn bị rất nhiều đồ chôn cất cho ngài ấy, mấy chiếc xe ngựa vàng, lụa là, áo giáp, vũ khí, thậm chí còn có cả chiến mã, các loại đồ ngọc, đồ đồng, đồ sắt, ngay cả lúc hạ táng cũng mặc áo ngọc dây vàng... Ài... A mẫu à, chuyện này có chút quá mức.”
"Con biết hiện tại đề cập tới chuyện này cũng không tốt... Thế nhưng đây cũng không phải là tình huống gì quá hiếm thấy.”
"Phong cách hậu táng của Đại Hán chúng ta, ngay cả rất nhiều gia đình nghèo khổ khi còn sống không nỡ ăn mặc, đều muốn có vật bồi táng để hưởng thụ sau khi chết. Mà phong cách của những triệt hầu kia lại càng thái quá, lúc huynh trưởng con được hạ táng, đám con trai của huynh ấy vì muốn biểu hiện ra bản thân mình hiếu thuận, còn bỏ công bỏ sức dùng vàng làm thành giáp trụ, xem như là vật bồi táng cùng.”
"Không thể dung túng cho loại tập tục này thêm nữa."
"Một lượng lớn vật tư đều bị vùi vào trong đất... chuyện này thực sự quá lãng phí.”
Lưu Trường nói xong ý nghĩ của mình, lại lén nhìn a mẫu của mình một cái, tiếp tục nói: "Con biết a mẫu rất yêu thương cữu phụ, thế nhưng cần phải cấm chuyện này, mà cũng chỉ có thể bắt đầu từ người thân của con, nếu lần này con nhắm mắt cho qua mà không phản đối, về sau dù có hạ lệnh cấm, bọn họ cũng sẽ dựa vào thân phận của mình, dựa vào việc con thiên vị người nhà mà khinh bỏ luật lệ giản lược chuyện mai táng..."
"Con chuẩn bị hạ lệnh, từ nay về sau cấm hậu táng. Bắt đầu từ cữu phụ cho đến ngày con chết sau này, cũng tuyệt đối không được mang theo quá nhiều vật bồi táng... Lấy đó làm gương.”
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com