Nghe Lưu Trường nói, Lữ hậu lại chậm rãi liếc về phía y.
"Cữu phụ ngươi qua đời, tất cả mọi người đều vì chuyện này mà thương tâm, còn ngươi lại đang nghĩ đến chuyện phong tục hậu táng sao?"
"A... Đúng là như vậy!”
Thế nhưng không nghĩ tới, sau khi Lưu Trường thừa nhận, Lữ hậu lại không hề có một chút phẫn nộ, ngược lại ánh mắt có chút cô đơn kia cũng lập tức trở nên ôn hòa, bà thoạt nhìn tương đối vui mừng, nói: "Ngươi hẳn phải đăng cơ sớm một chút mới đúng.”
"Ngươi rốt cục cũng đã bắt đầu dùng ánh mắt của một vị Hoàng đế để đánh giá xung quanh... Ngươi nói rất đúng, tập tục hậu táng vốn không ổn... Ngươi đã biết suy nghĩ nhận định sâu xa hơn, bởi vì đến ngay cả ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này... Ngươi lập tức hạ lệnh cấm đi, nếu như có người bên phía cữu phụ của ngươi phản đối, ta sẽ thuyết phục bọn họ tiếp nhận.”
Lữ hậu thực sự cực kỳ vui vẻ, về loại chuyện hậu táng này, ngay cả chính bản thân bà cũng chưa từng chú ý tới.
Nhìn đứa nhỏ nhà mình cuối cùng cũng đã trưởng thành, đúng như Lưu Trường nói, bây giờ tập tục hậu táng càng ngày càng thịnh hành. Phong tục hậu táng của Tây Hán chính là điều mà người đời sau không dám tưởng tượng, đầu thời Tây Hán, quốc lực nghèo đến mức rối tinh rối mù, trong triều đình đã không thể tìm ra được sáu con ngựa cùng màu với nhau, vậy có thể tìm ra nó ở chỗ nào đây? Chính là tìm được từ bên dưới mặt đất.
Bách tính không có đồ sắt để chế tác nông cụ, vậy có thể tìm được loại đồ sắt kia từ nơi nào? Cũng chính là từ bên dưới lòng đất mà ra.
Phong tục hậu táng của Tây Hán đã tiếp tục đạt đến mức độ khiến người ta giận sôi, chỉ riêng vàng bạc bảo vật quý hiếm đã bị chôn cất đến hàng tấn, dẫn đến về sau lượng vàng không đủ, vàng từ hoàng kim biến thành đồng thau.
Trong lịch sử, Văn Đế đã từng không nhìn nổi cái loại tập tục hậu táng này, hắn lấy thân làm gương, thế nhưng Văn Đế chưa từng hạ lệnh giản lược việc hậu táng, hắn chỉ thông qua hành vi của mình để giản lược đi công việc này, mị lực của Văn Đế chống đỡ được hai đời, đến thời cháu trai của hắn, phong tục hậu táng nhảy lên một bậc, trở nên càng thêm khoa trương... Loại tập tục này kéo dài đến cuối thời Hán, một người không muốn tiết lộ tên tuổi hạ lệnh cấm việc hậu táng, con trai của hắn cũng cũng kế thừa phát huy điểm này, trải qua nỗ lực của bọn họ, mới hoàn toàn thay đổi được loại tập tục này.
Bởi vậy khi Lưu Trường chống cờ xí đưa ra ý nghĩ giản lược việc hậu táng, Lữ hậu lập tức liền nghĩ đến nhiều chuyện, tâm tình vốn bi thương vì Kiến Thành hầu quy thiên cũng chuyển biến tốt hơn rất nhiều.
Nhi tử nhà mình có tiền đồ, bà đã không còn gì phải lo lắng đối với thiên hạ Đại Hán.
Lưu Trường nhếch miệng cười, Lữ hậu dựa theo ý nghĩ của y, cũng đưa ra một số đề nghị không tồi.
Sau khi Lưu Trường thương nghị với bà xong, y dương dương đắc ý đi ra khỏi cung Trường Nhạc, Trương Thích Chi đang chờ ở bên ngoài.
“Bệ hạ, không biết Thái hậu có đồng ý đề nghị của thần không?"
"Vốn cũng không đồng ý, thế nhưng trải qua một phen ra sức thuyết phục của trẫm, lại được trẫm giãi bày rất nhiều ý nghĩ của mình, ngài mới đồng ý với đề nghị của chúng ta."
Trương Thích Chi trầm mặc một lát, từ xưa đến nay, hắn cũng chưa từng nghe nói chuyện quân vương tranh công với các đại thần, cho dù là Hạ Kiệt Thương Trụ mặc dù không chuyện ác nào không làm, nhưng cũng chưa từng nghe nói chuyện chiếm công lao của đại thần làm của riêng, có thể nói ở phương diện nào đó, đại vương đã đạt tới trình độ khiến Hạ Kiệt Thương Trụ tự thẹn không bằng, bên trên cuộc so găng Kiệt Trụ, bọn họ cũng chỉ có thể cam bái hạ phong về nhì.
Thế nhưng cũng không sao, đại vương ngoại trừ có chút tham công, có chút phô trương, có chút tàn bạo, có chút ham ăn ham uống, có chút không nói lý lẽ, có chút ngang ngược, có chút dễ tâng bốc, có chút... Thì cũng không có khuyết điểm gì quá lớn nữa.
Mặc dù như thế, nhưng Trương Thích Chi vẫn không ngại một chút khuyết điểm này của đại vương, dù sao ưu điểm của đại vương nhà mình chính là có thể nghe vào bất kỳ đề nghị hữu dụng nào, ví dụ như đề nghị giản lược việc mai táng của mình, cũng chính là đại vương nhà mình mới có thể nghe lọt, nếu đổi lại một vị Hoàng đế khác, hoặc là trực tiếp cự tuyệt, hoặc là cổ vũ tâm ý của mình một phen, nhưng cũng sẽ không thật sự hạ lệnh chấp hành.
Bởi vì tập tục hậu táng thịnh hành, cho nên gần như tất cả chư hầu, triệt hầu đều là như vậy, việc ngăn cản bọn họ hậu táng, đó quả thực chính là công khai khiêu chiến tất cả người có quyền thế trong thiên hạ, vậy nếu không có uy nghiêm cùng thực quyền nhất định, chắc chắn sẽ hoàn toàn không thể làm được chuyện này. Quyền lực của quân vương lớn hay nhỏ vốn có liên quan đến chế độ, nhưng thực ra cũng có liên quan rất lớn đến bản thân quân vương.
Cùng một chế độ, Lưu Doanh có thể không làm được, vị Văn Đế trong lịch sử kia cũng chỉ có thể miễn cưỡng, nhưng Lưu Trường có thể làm được, điều này cũng không phải biểu trưng rằng thủ đoạn của y còn mạnh hơn so với Văn Đế, chủ yếu vì y cực kỳ ngang bướng, không có gì không dám làm, cũng không lo lắng hậu quả sẽ ra sao.
Trương Thích Chi vẫn rất thích dạng quân vương như vậy, chỉ cần có thể thực hiện tham vọng của mình, dốc hết phần công lao này cho đại vương thì có làm sao?
"Bệ hạ! Vậy khi nào chúng ta sẽ tiến hành thực thi?”
“Tiến hành ngay hôm nay, đi tìm Tam công tới giúp trẫm!”
“Vâng!”
Trương Thích Chi rất thích phong cách tay chân không nghỉ của đại vương, tuyệt đối không dông dài, nghĩ đến sẽ lập tức đi làm.
Lưu Trường ngồi ở điện Hậu Đức, trước mặt chất đầy thịt, ăn như gió cuốn.
Chu Xương lập tức nhíu mày, "Bệ hạ, Kiến Thành hầu vừa qua đời... Bệ hạ là vãn bối... cho dù không giữ đạo hiếu... vậy cũng không nên..."
Lưu Trường mặc kệ chuyện này, y vung tay lên, "Cữu phụ vốn yêu thương trẫm nhất, so với việc trẫm quỳ gối trước phần mộ của ngài ấy khóc rống, có lẽ ngài ấy sẽ càng vui vẻ khi nhìn thấy trẫm ăn thịt! Trẫm gọi các ngươi đến đây cũng không phải vì chuyện này, có chuyện quan trọng hơn cần bàn.”
Chu Xương cực kỳ bất đắc dĩ, còn hai người Triệu Bình, Trương Bất Nghi cũng lần lượt ngồi xuống, Lưu Trường nhìn thoáng qua bọn họ, cảm thấy nhân số vẫn có chút không đủ, y liền bảo Trương Thích Chi đi gọi đám người Trần Bình, Sài Vũ, Lưu Kính, Phùng Kính, Hảo huynh đệ, còn có Thúc Tôn Thông, Vương Điềm Khải tới, chủ yếu gom Tam công Cửu khanh cùng tề tụ một chỗ.
Sau khi mọi người lục tục đến đây, Lưu Trường mới nói ra suy nghĩ của mình.
"Mặc Tử nói: Việc của dân thì xử theo phép dân."
"Hàn Tử nói: Vào đông mặc đông phục, đến hạ mặc hạ phục, quan tài đồng ba tấc, cử tang trong hai ngày."
"Người dân hiện tại chỉ chú ý đến việc sau khi chết mà không quan tâm đến cuộc sống, đám con cháu nối dõi hiện nay không muốn phụng dưỡng trưởng bối khi còn sống, đợi đến khi người khuất về tây, lại muốn ganh đua so sánh vật bồi táng của nhau, ra vẻ tận lòng hiếu thảo của bản thân."
"Trẫm thật sự không muốn, cũng thật sự không đành lòng."
Lưu Trường bỗng nhiên trích dẫn lời Mặc Tử cùng Hàn Tử, lại biểu hiện ra sự khinh bỉ đối với tập tục hậu táng hiện tại, một bộ dáng quân vương hiền minh, làm cho đám người Tam công Cửu khanh trợn mắt há hốc mồm, đại vương sau khi làm hoàng đế lại hoàn toàn khác? Bỗng nhiên trở nên hiền minh như thế khiến quần thần thật sự không cách nào thích ứng được, đây hoàn toàn không giống như lời mà đại vương có thể nói ra.
Chu Xương cực kỳ vui mừng, nếu sớm biết đại vương đăng cơ sẽ trở nên hiền minh như thế, vậy ông cũng sẽ không bao giờ phản đối chuyện đại vương đăng cơ.
"Bệ hạ nói đúng! Nên làm như vậy! Tang phục mỏng nhẹ, quan tài ba tấc! Cử tang hai ngày!” Chu Xương là người đầu tiên tỏ vẻ tán thành, mà các đại thần còn lại mang biểu lộ khác nhau, giống như Sài Vũ cảm thấy không cần cấm, "Bệ hạ, người có năng lực hậu táng, đây là chuyện của gia đình mỗi người, cũng không cần phải hỏi đến.”
Cũng có người kiên quyết ủng hộ như Trương Bất Nghi, "Bệ hạ nói gì thì chính là như thế đó! Bệ hạ lệnh giản lược chuyện mai táng, kẻ nào còn dám hậu táng sao?!”
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com