Quần thần liền thương lượng theo đề nghị này của Lưu Trường, tuy giản lược chuyện mai táng vốn không phù hợp với truyền thống Nho gia, nhưng đối với Đại Nho như Thúc Tôn Thông mà nói, Nho gia vốn không có truyền thống gì, toàn bộ chỉ nhìn sở thích của đại vương, đại vương thích cái gì, vậy Nho gia sẽ lưu truyền cái đó.
"Bệ hạ nói giản lược việc mai táng, là vì giảm bớt áp lực hiếu thuận cho đám con cháu nối dõi, cũng là thương hại bọn họ, để cho bọn họ không mệt mỏi vì hư danh.”
"Bệ hạ nói hậu dưỡng, là vì để cho đám vãn bối hầu hạ trưởng bối tốt hơn, là thành toàn hiếu đạo! Bệ hạ nhân từ xiết bao!"
Thúc Tôn Thông nói một phen, đã định tính cho đề nghị của Lưu Trường, thế nhưng thần sắc mọi người trở nên phức tạp, theo lý mà nói, không phải Nho gia các ngươi nên phản đối kịch liệt mới đúng chứ? Sao lại dễ dàng đáp ứng như vậy?
Lưu Trường nhìn quần thần đang thương lượng, y tiếp tục duy trì thần sắc từ bi như trước, thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Thúc Tôn công nói rất có đạo lý.”
"Kẻ làm nhi tử hiện giờ nếu không hiếu thuận với cha mẹ, chờ đến khi bọn họ mất đi, mới dùng đồ vật hoa lệ tới an táng, kẻ làm con như vậy sao có thể nói là hiếu thuận được? Mà lão nhân rơi vào tình cảnh như vậy, sao có thể nói là có được cuộc sống an yên? Không bằng quy những vật bồi táng khi mất đi này thành thứ mà bọn họ có thể hưởng dụng khi còn sống, vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”
Mọi người gật đầu, nếu bệ hạ đã đề xướng việc giản lược việc hậu táng, vậy bọn họ cũng không dám phản bác thêm nữa, cứ đáp ứng là được.
Lưu Trường tiếp tục nói: "Trẫm là quân vương nhân nghĩa, không thể trơ mắt nhìn dân chúng chịu khổ, chuyện phô trương lãng phí như thế hoàn toàn vô dụng đối với người sống... Làm sao có thể được? Trẫm đã nghĩ kỹ rồi, Đại Hán từ nay về sau sẽ không cho phép hậu táng, người trẻ tuổi phải hầu hạ cha mẹ mình thật tốt, trưởng bối phải yêu thương hết mực con cháu của mình, không thể dùng vật bồi táng để phán định hiếu thuận... Nếu như có người vi phạm, chém đầu toàn bộ người còn sống cho chó ăn!!! Kẻ chết rồi thì đào phần mộ mang treo trên đầu thành thị chúng!!!!”
Một khắc kia, đám quần thần chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.
Một bộ lý do thoái thác này khiến cho bệ hạ từ một người quân vương ôn nhu thắm thiết, không hề có chút mũi nhọn nào bỗng chốc trở thành một kẻ cực đoan, lời nói phía trước không hề có vấn đề gì, nhưng lời sau vừa ra khỏi miệng, cả đoạn lời nói đã hoàn toàn biến vị rồi.
"Không thể! Thưa bệ hạ!”
Triệu Bình cuống quýt nói: "Lời bệ hạ nói trước đó chính là của quân vương hiền minh, nhưng mệnh lệnh phía sau… ài, bệ hạ vẫn nên để cho thần đến xử lý chuyện này.”
Triệu Bình vẫn luôn cực kỳ để ý thanh danh của Lưu Trường, khi y vừa nói ra câu kia, hình tượng bệ hạ lập tức từ hiền quân trực tiếp biến thành bạo quân, ông làm sao có thể chịu đựng được, rõ ràng đây là chuyện tốt, đương nhiên cũng phải an bài một cách thỏa đáng, sao có thể bởi vì người ta hậu táng mà đào mồ mả bọn họ lên, ngay cả Hạ Kiệt cùng Thương Trụ cũng không dám làm như vậy.
Nhưng thái độ của Lưu Trường lại rất rõ ràng, y tức giận nói: "Khanh đừng nghĩ sai! Trẫm cũng không phải có lòng tốt lo lắng đề nghị bọn họ giản lược việc hậu táng, trẫm đang hạ lệnh! Nếu không có trừng phạt, bọn họ sao chịu nghe theo mệnh lệnh của Quả nhân? Chỉ cần dựa theo... ý của trẫm tới xử lý, trẫm ngược lại muốn nhìn xem, kẻ nào dám vi phạm mệnh lệnh của trẫm!”
"Bệ hạ! Chuyện này trước tiên phải chậm một chút, không thể trực tiếp hạ lệnh!”
"Trẫm sẽ trực tiếp hạ lệnh, ngươi tính làm gì ta?" Lưu Trường lập tức cùng hung cực ác, sao còn có bộ dạng hòa ái như ban nãy nữa.
“Trương Thích Chi, khanh đến xử lý chuyện này!”
"Đồng thời trẫm còn muốn hạ lệnh, sau khi trẫm chết, cũng không được chôn cất! Chỉ chuẩn bị cho trẫm một bộ giáp trụ thông thường, còn lại không cần hao phí bất cứ thứ gì khác, nếu tên đại thần nào trong tương lai dám phản đối, vậy lập tức chém đầu! Tru di ba tộc!! Không, phải tru di tới năm tộc!! Trẫm cũng không hậu táng, xem xem có kẻ nào dám làm ngược, Vương hầu Triệt hầu cũng là như thế, nếu dám hậu táng, vậy trực tiếp áp vào việc ngông cuồng đi quá giới hạn xử tử!”
"Còn nữa, về chuyện giữ đạo hiếu thật sự quá rườm rà rồi, lúc còn sống thì một năm không đi gặp một lần, chết rồi lại muốn trông coi mấy tháng, biểu hiện ra sự hiếu thuận của mình? Thối lắm! Sau này hiếu kỳ đổi thành ba ngày! Nghỉ ngơi thì bảy ngày! Không cho phép mọi người từ quan giữ đạo hiếu hai ba năm vì cha mẹ mất!”
"Bắt đầu từ trẫm, sau khi ta chết, để cho bọn họ thủ hiếu ba ngày, còn dám thủ thêm một ngày, chém đầu đút cho chó ăn!”
Đám quần thần chỉ biết im lặng nhìn đại vương nhà mình, bất kể chính sách có nhân từ cỡ nào, nếu đã từ trong miệng đại vương nói ra, đều có thể lập tức biến thành chính trị khắc nghiệt.
“Đức độ” của đại vương không sách nào có thể ghi chép hết, đại vương nhân chính càng mãnh liệt hơn cả hổ.
Nghe được mệnh lệnh của đại vương, Trương Thích Chi cảm thấy cực kỳ vui vẻ, đồng thời cũng cảm thấy rất áy náy.
Điều khiến hắn vui vẻ là bởi vì mình rốt cục có thể phụng lệnh của đại vương chấp hành việc giản lược hậu táng, sở dĩ áy náy, là bởi vì hắn nói quá ít với đại vương, hắn chỉ dựa theo Mặc tử nói đến đoạn hậu dưỡng kia mà thôi, còn phía sau là do đại vương tự mình diễn giải ra, bởi vậy chiếu lệnh kia mới có thể mạnh mẽ nhảy đến một góc độ cực đoan khác.
Sớm biết như vậy, chẳng bằng nói toạc ra lời phía sau, để cho đại vương sao chép có đầu có đuôi, cũng không đến mức dọa Triệu tướng thành như vậy.
Lưu Trường phát huy cực kỳ ổn định trước sau như một, sau khi hoàn thành công tác hù dọa quần thần mỗi ngày, vị hôn quân này chậm rãi đứng dậy, duỗi thắt lưng trước mặt đám quần thần, bọn họ tuy tận mắt nhìn hành động vô lễ như thế, nhưng cũng không có ai dám hé răng.
Y phất phất tay, sau khi lưu Hảo huynh đệ lại, liền để cho những người khác đều rời đi, khi đám quần thần đi ra ngoài, phần lớn ánh mắt bọn họ nhìn về phía Trương Thích Chi đều không tốt, bọn họ hiểu rõ, chuyện đại vương bỗng nhiên đề xuất việc giản lược hậu táng kia, cái thằng này chắc chắn không thoát khỏi liên quan, mà còn muốn tiến hành chuyện này một cách khẩn thiết như thế, tuy không khi dễ được Lưu Trường, chẳng nhẽ chúng ta không chơi được ngươi sao?
“Hừ, gian tặc!”
“Ưng khuyển!”
“Ác quan!”
Trương Thích Chi nghe được vài câu chửi rủa này, nhưng sắc mặt hắn lại rất bình tĩnh, hoàn toàn không để ý tới những lời này. Sau khi đám quần thần chia nhau rời đi, Trương Bất Nghi chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, sắc mặt cực kỳ khinh thường, "Ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng quần thần chửi ngươi vài câu gian tặc, ưng khuyển, ác quan là ngươi cho rằng mình có thể sánh bằng ta, ngươi còn kém xa, cũng không cần tự đắc bởi vài cái đánh giá này.”
"Trương công à... bọn họ vậy mà đang mắng ta đó..."
"Có loại khen ngợi nào có thể sánh bằng lời chửi rủa của địch nhân vậy?"
Trương Bất Nghi hỏi ngược lại một câu, lập tức cười ha hả đi ra khỏi triều đình.
Trương Thích Chi thì vội vàng theo sát phía sau hắn.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com