Còn ở trong điện Hậu Đức, Lưu Trường lại kéo tay Hảo huynh đệ, mấy năm nay hắn vẫn luôn cần cù chăm chỉ, hiện giờ đã leo lên đến vị trí Thái phó Đại Hán, đừng nhìn chức Thái phó này chỉ chăm ngựa vì Hoàng gia, trên thực tế địa vị lại rất cao, vị Thái phó đời trước chính là Hạ Hầu Anh.
“Ha ha ha, hai huynh đệ chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi!”
Hảo huynh đệ vội vàng cúi đầu, "Bệ hạ, quân thần khác biệt, sao thần dám xưng huynh gọi đệ với bệ hạ!”
"Ài, khanh đã học được bộ dáng của Nho gia kia từ khi nào vậy?"
"Bệ hạ, Hỉ Quan Tử đã từng nói: Chủ mà vô minh, xem trọng phú quý, hành xử tùy thích, dối trên gạt dưới....”
Hảo huynh đệ nuôi một bộ râu giống như Cái công, mặc một bộ triều phục, giờ phút này hắn nhẹ nhàng vuốt vuốt râu, bắt đầu giảng thuật đạo lý quân thần cho Lưu Trường nghe, "Cho nên nói: hóa lập mà thế vô tà, hóa lập tục thành, ít thì đồng tế, dài thì đồng hữu, du ngao đồng phẩm, tế tự đồng phúc, chết sống đồng ái, tai họa đồng ưu, cư xử đồng nhạc, hành động đồng hòa, cùng đeo trang sức, bi thương có nhau, hân hoan cùng tương trợ, kỳ quái đủ để cùng dừng..."
"Nhưng Lữ thị thời Xuân Thu nói: Xưa kia Thái cổ từng không có vua, dân chúng cùng nhau sinh sống thành bầy, biết mẹ mà không biết cha, không phân biệt thân thích huynh đệ phu thê nam nữ, không có đạo lý trên dưới già trẻ, không quan trọng lễ nghi tiến thối, không quần áo trang sức cung điện, không khí giới tàu xe thành quách hiểm trở. Đây là mối nguy hiểm khi không có vua. Cho nên không thể không phân rõ nghĩa quân thần..."
Hảo huynh đệ nói một hồi lâu, sau đó lại cười hỏi: "Có thể thấy được cái gọi là đạo quân thần, không giới hạn cùng Nho, học vấn trong thiên hạ cũng không chỉ riêng đạo, không biết bệ hạ nghĩ như thế nào?”
"Hả? À... Đúng, đúng, ái khanh nói giống như trẫm đang nghĩ, nói rất hay... chính là như vậy" Lưu Trường mờ mịt gật đầu.
"Được rồi, chúng ta đừng nói những chuyện này nữa… Hảo huynh đệ à, khanh đã lên được tới Cửu khanh, ha ha ha, ngay cả trẫm cũng chưa từng nghĩ tới..."
"Đây bởi vì thần được bệ hạ yêu thương."
"Ài, chuyện này không có liên quan gì đến trẫm, là ba vị Chu Xương, Triệu Bình, Trương Thương cùng tiến cử khanh, nói khanh có học vấn uyên bác, được chân truyền của Hoàng lão, cực kỳ được việc... Trẫm cũng không nghĩ tới, khanh có thể thuyết phục được bọn họ, không tệ, không tệ... Đúng rồi, tình huống bên nước Đường sao rồi?”
"Áo quần rách rưới không đủ che thân, mang theo trăm vạn giáp cứng."
“Nói thật!”
Hảo huynh đệ lúc này mới nói: "Nước Đường càng ngày càng cường thịnh, theo phân phó của bệ hạ, chúng thần tu sửa nhiều thành trì ở tái ngoại, xây dựng đường sá, bốn phương thông suốt, dân chúng không thiếu ăn thiếu mặc, tác phong quan lại thanh minh liêm chính, thế nhưng quần thần dân chúng lại nhớ nhung bệ hạ rất nhiều, đều luôn hy vọng bệ hạ có thể trở về Đại Đường..."
“Ha ha ha, trẫm cho dù làm cộng chủ của thiên hạ, cuối cùng vẫn là Đường vương!”
"Trước kia trẫm còn phải vụng trộm kiếm chút chỗ tốt cho nước Đường, nhưng hiện giờ trẫm là Thiên tử, cũng không cần giấu giấu giếm giếm , khanh yên tâm đi, trẫm sẽ dốc toàn lực thiên vị nước Đường!"
Hảo huynh đệ cười khổ, "Bệ hạ, không thể thiên vị được..."
"Khanh có còn là người nước Đường hay không? Làm Thái phó, chẳng lẽ không thèm để ý đến nước Đường nữa sao?”
“Không chỉ riêng trẫm muốn thiên vị, ngay cả khanh cũng phải thiên vị mới đúng!”
Hảo huynh đệ lắc đầu, hắn cũng không tiện nói thêm cái gì nữa, Lưu Trường lập tức lại hỏi thăm sức khỏe các đại thần, Hảo huynh đệ trả lời: "Bệ hạ à, Vương công đã mấy lần dâng thư xin từ quan, vì sao ngài lại không chịu?”
"Quốc tướng làm tốt như vậy, trẫm sao có thể để cho hắn rời đi?"
"Bệ hạ có điều không biết... Vương công vốn đã có tuổi, hiện tại muốn đến nơi đâu đều cần người dìu ngài ấy đi. Răng cũng không còn để ăn thịt, mà chữ cũng cần người đọc giúp... Vương công có công với xã tắc, xin bệ hạ thương xót.”
"Hả?? Không phải hắn mới qua tuổi thất tuần sao? Làm sao lại có thể nghiêm trọng như vậy?”
"Cái này...."
Lưu Trường lần này lại không cưỡng cầu thêm, y cau mày suy tư một lát, "Nếu đã như thế, vậy để cho Vương công từ quan nghỉ ngơi đi... Còn vị trí của hắn... thì để Trương Tương Như đảm nhiệm.”
“Vâng!”
Thực ra đại vương vẫn rất dễ nói chuyện, cũng không phải là người không nói đạo lý, Lưu Trường lại hỏi thăm sức khỏe của Cái công, Cái công cũng đã rất già, hiện giờ nằm liệt trên giường, nhưng vẫn thường xuyên hỏi thăm tình huống của Lưu Trường, sau khi biết được tin tức này, Lưu Trường cũng rất muốn trở về nước Đường thăm nom.
Hảo huynh đệ hàn huyên với Lưu Trường thật lâu, cuối cùng mới hành lễ rời đi.
Ngay khi Lưu Trường nghĩ nên tìm lý do gì để đi nước Đường một chuyến, ba tên tiểu tử kia lại đang vây quanh nhóm trọng phụ.
Triệu vương cùng Giao Đông vương vẫn đang còn ở trong phủ Đường vương, khi ba gia hỏa ngốc nghếch kia dắt một đám tiểu tử cùng với tang vật đến phủ Đường vương chuẩn bị vụng trộm tiêu thụ hết, không ngờ lại bị hai vị Trọng phụ bắt gặp được, thế nhưng tên gia hỏa ôm dê trong tay kia lại không hề có chút sợ hãi, còn cười lạnh kêu lên: "Tốt, vậy mà lại có người dám xông vào phủ Đường vương!”
Ba huynh đệ sợ tới mức suýt nữa muốn bịt miệng hắn lại.
Như Ý tò mò đánh giá tên tiểu gia hỏa trước mặt, hỏi: "Ngươi là người nào?”
"Tên ta là Chu Thượng! Trọng phụ ta chính là Điều hầu!”
Như Ý khẽ gật đầu, cái thằng này là con trai của Chu Thắng Chi.
“Vậy vì sao ngươi không báo ra tước vị của a phụ ngươi, ngược lại lấy danh của trọng phụ ra báo?”
“Nói nhảm, chỉ do tước vị của a phụ ta quá thấp!”
Lưu Tường có chút sợ hãi ghé vào bên tai Chu Thượng nói cái gì đó, Chu Thượng lập tức kinh hãi thất sắc, không kìm được kêu to một tiếng, những tiểu gia hỏa này nhanh chóng giải tán ngay lập tức, đám quần hiền thế hệ mới này thật sự là một đời không bằng một đời, biết được mình đá trúng thiết bản, chạy phải gọi là quá nhanh, mà ba huynh đệ Lưu gia cũng muốn té lẹ, thế nhưng đứng trước mặt đứng hai vị trọng phụ, bọn nó muốn chạy cũng không thành.
Ba người Lưu Tường, Lưu Khải, Lưu An cảm thấy lần này trọng phụ chắc chắn sẽ mắng to đám bọn nó một trận, nhưng thật không ngờ, bọn họ cũng không hề có ý trách mắng, thậm chí còn lôi kéo đám người mình vào phủ ăn thịt.
Lưu Như Ý cười ha hả nhìn mấy đứa trẻ con trước mặt, "Các ngươi cũng quá kém, đi ra ngoài mấy lần rồi mới mang về được một con dê..."
Hắn nhìn về phía Lưu An, "A phụ ngươi năm đó chính là mỗi người một con dê đó... Kiến Thành hầu xém chút nữa bị bọn họ ăn cho phá sản..."
Lưu Tường lại có chút không phục, "Trọng phụ à, bọn họ ôm chẳng qua chỉ là vài ba con dê non, chúng cháu thì lại bắt được dê lớn đó chứ!”
Lưu Kiến há miệng cười lớn, cực kỳ hào hứng nhìn Như Ý ở một bên, "Tam ca, Thất ca vậy mà cũng có một ngày này!”
Lưu Như Ý tò mò hỏi: "Thế nhưng con dê này các ngươi bắt được từ chỗ nào vậy?”
Lưu An chần chừ một lát, nói: "Lấy từ nhà Trung đại phu.”
"Trung đại phu là ai?"
“Tào Đồng!”
Lưu Như Ý và Lưu Kiến lại cười phá lên lần nữa, Lưu Kiến thì lắc đầu nói, "Người kia không phải là cữu phụ của các ngươi sao! Được rồi... chỉ nắm lấy cữu phụ của các ngươi không buông đúng không... Vậy thông thường các ngươi chỉ ăn dê ư?”
"Không… Thỉnh thoảng chúng cháu còn đến nhà Vũ Dương hầu trộm gà.”
Lưu Như Ý và Lưu Kiến tràn đầy cảm khái, may mắn chúng ta đều chỉ là trọng phụ, chứ không phải cữu phụ, cũng may con nhà đại tỷ chúng ta vẫn tương đối có tiền đồ, không dám làm ra chuyện trộm gà trộm chó thế này.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com