Khi bọn họ đang muôn vàn cảm khái, Lưu Tường chỉ cảm thấy trong xương cốt mình có thứ gì đó bỗng nhiên thức tỉnh, nó lập tức quỳ gối khóc lóc trước mặt bọn họ.
"Hả? Có chuyện gì vậy? Ngươi khóc cái gì thế?”
"Trọng phụ à! Chúng cháu ở chỗ này được ăn uống no say, nhưng cháu lại nhớ tới tình cảnh quần áo không đủ che thân thể, ăn không ngon bụng không no của dân chúng nước Hà Tây chúng cháu, vậy nên cháu có chút đau lòng a..."
Một khắc kia, Lưu Như Ý cùng Lưu Kiến chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, bỏ mẹ, sao lại quên làm trọng phụ còn có một kiếp như vậy!
Môi Lưu Như Ý khẽ run rẩy, "Thật ra... nước Triệu ta cũng rất nghèo..."
"Trọng phụ! Dân chúng nước Hà Tây chúng cháu ngay cả mười vạn cũng không gom đủ a!!” Lưu Tường khóc lóc đau đớn kể lể.
Triệu vương thở dài một tiếng, "Chỗ ta còn có chút lương thực gì đó…”
Lưu Tường lại nhìn về phía Giao Đông vương, Lưu Kiến trầm mặc hồi lâu mới nói, "Ta tặng chút nông cụ vậy.”
Tận mắt nhìn mọi chuyện thuận lợi như vậy, Lưu Khải cũng lập tức quỳ xuống.
"Hai vị Trọng phụ à! Nước Ngô cháu quanh năm chiến đấu với nước Nam Việt...."
“Còn có nước Đường của cháu nữa!”
Lưu Như Ý và Lưu Kiến nhanh chóng quyết định, vẫn nên lập tức trở về phong quốc đi, dù sao chuyện lớn của quốc gia là trọng yếu nhất, ở lại chỗ này, bọn họ cũng không yên tâm, vẫn nên sớm trở về chăm lo đại sự, chứ không thể tiếp tục lười biếng ở nơi đây như vậy được.
Lưu Kiến cực kỳ bi phẫn, "Huynh trưởng à, lúc trước rõ ràng là Thất ca mới đầu đi ăn xin, thế mà sao cuối cùng báo ứng lại rơi vào trên đầu chúng ta vậy?”
Lưu Như Ý nói: "Bởi vì Thất ca của ngươi vốn cũng không phải là người, tìm tới hắn kể khổ, hắn không gõ ngược ngươi một cú đã là tốt rồi."
Tin tức Đường vương đăng cơ truyền ra bốn phương tám hướng, mặc dù không tổ chức nghi thức quá lớn, thế nhưng đương nhiên không thể giấu giếm chuyện lớn như vậy, sau khi các nơi lần lượt biết được tình huống này, phản ứng lại hoàn toàn khác biệt, ở những đại bản doanh của Đường vương như nước Đường, nước Triệu, nước Yến, dân chúng vui mừng hoan hô nhảy nhót.
Dân chúng nước Đường vui mừng là bởi vì vua của bọn họ lên ngôi Hoàng đế, tự phát chúc mừng đại vương, cho dù đại vương biến thành bệ hạ, bọn họ cũng vẫn không thay đổi cách xưng hô, vẫn luôn miệng đại vương đại vương, đương nhiên chuyện này chỉ giới hạn ở người nước Đường, nếu thương nhân đến đây kinh doanh cũng a dua theo bọn họ gọi đại vương, vậy sẽ bị người Đường đánh đập, "Ngươi dám không gọi một tiếng bệ hạ thử xem? Đại vương là tên mà ngươi được phép gọi?”
Người Đường nhiều lần dâng thư, thỉnh cầu đại vương dời đô thành Đại Hán từ Trường An đến Tấn Dương.
Bách tính nước Triệu vui vẻ, đó là bởi vì Đường vương rốt cục cũng phải ở lại Trường An, về sau y sẽ không mang theo người Đường đến ăn hiếp chúng ta nữa???
Dân chúng nước Yến vui mừng là bởi vì Yến vương hạ lệnh, kẻ nào dám không vui liền chém đầu người đó.
Trên một số phương diện, Yến vương cùng Đường vương cực kỳ giống nhau, đều rất thích võ, đều rất tàn khốc, mà Yến vương lại sùng bái không chút tư tâm với Đường vương, nếu không phải Tuyên Nghĩa gắt gao ngăn cản, hắn đã muốn buông bỏ chiến sự tới Trường An bái kiến Thiên tử, bởi vì không cách nào thoát thân khỏi chiến sự, cho nên hắn cũng chỉ có thể phái Thái tử của mình tới Trường An, thay thế bản thân mình triều kiến bệ hạ.
Mà vị Thái tử thích chơi cờ này cũng cực kỳ vui vẻ xuất phát đi Trường An.
Ở khu vực Trung Nguyên, Lương vương vì chúc mừng Đường vương đăng cơ, đã cố ý mở kho phát lương thực, để cho dân chúng cùng nhau ăn mừng, cũng không có biện pháp khác, nước giàu có chính là như vậy, chỉ tính riêng lương thực, vậy quả nhân có rất nhiều!
Ở phương nam, nước Sở cũng sôi trào khắp chốn, quan hệ giữa đám con dòng cháu giống nước Sở với Lưu Trường cực kỳ không tệ, bọn họ đều cảm thấy Lưu Trường là người Sở chân chính, tự phát lái xe reo hò vì y, sau đó bị Đình Úy bắt được, Sở vương bệnh nặng, không biết còn sống được bao nhiêu ngày, mà quốc tướng cũng bởi vì e ngại Đường vương, cho nên hạ lệnh toàn dân ăn mừng.
Về phần nước Ngô cùng Nam Việt thì không cần phải nhiều lời, quả thực chính là lễ hội.
Ngô vương tự mình ra mặt ăn mừng cùng với dân chúng, hắn từ trước đến nay vẫn luôn bình dị gần gũi, cùng dân chúng uống rượu, cười ha hả chúc mừng đại sự này, Nam Việt vương hận không thể ra ngoài ăn mừng với quần chúng nhân dân, ông ta vui vẻ đến mức không để ý đến bộ xương già này của mình, một làu chén hết nửa con dê, uống hết một bình rượu lớn, lại còn khiêu vũ nhảy múa với quần thần, lão già này vui đến mức hỏng đầu, mở miệng luôn mồm Thánh Thiên tử.
Bên trong thiên hạ này, dường như cũng chỉ có nước Tề là biểu hiện ra khác biệt.
Danh tiếng của Lưu Trường ở nước Tề không tốt lắm, bởi vì y đã giết chết quá nhiều gia tộc quyền thế ở quốc gia này, dựa theo những người này tuyên truyền, Tề vương chính là chết trong tay Đường vương, hơn nữa lúc trước nước Đường cướp đi quận Tế Bắc, quan hệ giữa nước Tề và nước Đường vẫn luôn không tốt đẹp.
Bởi vậy tình huống ở nước Tề khác hẳn với các nước còn lại, quận Tế Bắc tựa như đang ăn tết, thế mà các quận nước Tề lại tử khí nặng nề.
Đương nhiên những nước nhỏ phân liệt ra từ nước Tề giống như nước Thành Dương, nước Giao Đông thì vẫn khá là vui vẻ.
“Quốc tướng!”
"Người Đường ở quận Tế Bắc lại đánh mấy thương nhân chúng ta.”
"Người nước Thành Dương xông vào thôn dã, suýt nữa thiêu đốt mấy người dân nước chúng ta...."
Quý Bố ngồi ở thượng vị, nghe các đại thần bẩm báo, cũng bởi vì người Tề biểu hiện ra sự kháng cự đối với việc Đường vương đăng cơ, dẫn đến xung quanh không ngừng nổ ra xung đột, Quý Bố trầm mặc một lát, mới nói: "Bắt được kẻ phạm tội, cứ theo luật pháp mà xử trí.”
"Nhưng bọn chúng lại không phải là người Tề...."
“Ta cũng không nói phải dùng pháp luật nước Tề xử trí bọn họ, dựa vào luật pháp Đại Hán, chẳng lẽ bọn chúng không phải người Hán sao?”
“Nếu quan lại của bọn chúng không cho phép..."
“Vậy thì bắt luôn đám quan kia lại!”
Quý Bố vung tay lên, hoàn toàn không để những người kia vào mắt, mấy đại thần này vẫn còn có chút chần chừ, nhưng Đình Úy của nước Tề lại thấp giọng nói: "Các ngươi sợ cái gì vậy... Quý tướng chính là xá nhân của bệ hạ.”
Mọi người lập tức bừng tỉnh đại ngộ, đúng vậy, chúng ta sợ cái đếch gì? Ở bên trên cảnh nội nước Tề, kẻ nào dám trêu chọc Quý tướng vậy!
Sau đó lại là một ít chuyện của dân chúng nước Tề.
Người Tề vốn thích võ, cho nên sẽ rất khó giữ mình không đánh trả khi bị ức hiếp.
"Có mấy tên hiệp sĩ đã tới nước Thành Dương đả thương người..."
Quý Bố vẫn tương đối công tư phân minh, bất kể là đối ngoại hay là đối nội, đều dựa theo luật pháp mà xử trí.
"Quý tướng à... Các hiệp sĩ tụ tập đả thương người, còn có ý không phục tùng bệ hạ... có phải nên xử tử hay không?”
"Bọn họ đả thương người là bởi vì người trong đoàn đội bị đánh, cho nên không cần làm ầm ĩ, xử trí cũng phải dùng nhân đức mà làm, nếu động một chút đã phạt nặng, đó không phải là làm hỏng thanh danh bệ hạ sao?” Quý Bố lắc đầu, cũng không đồng ý điểm này.
Đúng lúc này lại có một đại thần tấu lên, "Quý tướng, có một đám Nho sinh cùng dâng thư, hy vọng bệ hạ không nên làm chuyện như vậy... Trả triều chính lại cho huynh trưởng..."
Sắc mặt Quý Bố lập tức lạnh xuống, "Đá mấy thằng này vào lao ngục, xử tử cho ta.”
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, nhưng sau khi suy nghĩ một lát, vẫn là vị Đình Úy vừa rồi kia lên tiếng nhắc nhở.
"Quý tướng chính là xá nhân của bệ hạ…”
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com