Lưu Trường cưỡi xe ngựa, đi kiểm tra tình hình xây dựng thành Trường An.
Vì không muốn dọa những người qua đường kia hoảng sợ, cũng vì để cho xe ngựa có thể đi lại bình thường, Lưu Trường không lựa chọn chiếc xe chín con ngựa kéo của y, chỉ lựa chọn một chiếc xe ngựa thông thường, còn y thì liên tục nhìn sang hai bên, trong tay còn cầm bản thiết kế Trường An do Dương Thành Diên đưa cho y, tên Dương Thành Diên này ngoại trừ lá gan nhỏ bé một chút, năng lực cũng không hề tệ.
Người này chia thành Trường An thành ba phần từ trong ra ngoài, chuẩn bị dựa theo bố cục nội thành làm Hoàng cung, trung thành và ngoại thành là chỗ ở của dân cư, phường thị và đất canh tác mà xây dựng, còn tường thành Trường An ban đầu còn chưa xây xong cũng sẽ bắt đầu khởi công lại, hiện giờ đại bộ phận thành Trường An có thể sẽ phải biến thành Hoàng cung sau này, đó sẽ là một quần thể kiến trúc cỡ lớn sánh ngang với cung A Phòng.
Dự thảo thiết kế đều do Dương Thành Diên tự mình quyết định, nhưng Lưu Trường cũng cảm thấy rất hài lòng.
Bây giờ quốc thái dân an, lương thực sung túc, mà Trường An cũng đã đến tình trạng không thể không tu sửa, Trường An hiện tại tương đối chật chội, dân chúng cũng đã sắp chen chúc không nổi nữa, kiến trúc tự xây dựng ở các nơi giống như là từng đám u nhọt thật lớn bên ngoài thành Trường An, cực kỳ xấu xí, mà trong thành bởi vì số lượng cư dân quá nhiều cho nên bẩn thỉu, đây chính là đô thành của Đại Hán đó, làm sao có thể không có một chút dáng vẻ của đô thành như vậy được?
Về phần Hoàng cung, đó chẳng qua chỉ là một khâu nhỏ trong kế hoạch xây dựng thành Trường An mới mà thôi, tựa như thuận tay mà làm.
Lúc trước Lưu An từng nói muốn xây dựng Hoàng cung, Lưu Trường cảm thấy vừa mới đăng cơ đã xây dựng cung điện, chuyện này thật sự có chút không tốt, ngày đầu tiên nói cho Dương Thành Diên biết, ngay ngày hôm sau hắn đã đưa bản thiết kế tới, đến ngày thứ ba mới bắt đầu khởi công, chuyện này xem ra quá hợp tình hợp lý, sẽ khiến mình không có vẻ giống như một bạo quân chỉ ham hưởng thụ.
Hiện giờ Lưu Trường xuất hành, Vệ Úy tất nhiên phải đi theo, giống như Lưu Bang lúc trước, nếu Lưu Trường muốn xuất hành mà không người nào có thể biết được, đó là chuyện không thể nào.
Lưu Trường đánh giá tên Vệ Úy bên cạnh, trong ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.
"Ngươi cuối cùng cũng được như nguyện nhé."
"Trước kia ngươi ở Trường An, mấy lần muốn bắt trẫm, có điều lần nào cũng đuổi không kịp, hiện giờ lại có thể đi theo bên người trẫm mỗi giây mỗi phút!"
Tên Vệ Úy này cũng là người quen cũ của Lưu Trường, y còn nhớ rõ, lúc trước hắn chỉ là một tướng lĩnh tầng dưới chót, từng nhiều lần mang theo các sĩ tốt đến bắt mình, hoàn toàn không chút e ngại mình, cả ngày mặt mũi tối sầm lại, không nghĩ tới a, nhiều năm trôi qua như vậy, tên tiểu nhân vật kia hiện giờ lại trở thành một trong Cửu khanh là Vệ Úy, cũng là trọng thần phụ trách an nguy của Thiên tử!
Mà Lưu Trường rốt cục cũng biết được tên của hắn, cái thằng này tên là Trương Mạnh.
Trương Mạnh bởi vì tận tâm tận lực, cho nên ngay cả đối xử với Đường vương cũng mang thái độ tuyệt đối không lùi bước, được Thái hậu coi trọng, từ đó một đường vọt lên địa vị như bây giờ.
Nhưng hắn vẫn giống như lúc trước, nghiêm túc, dầu muối không vào.
Lưu Trường nói: “Ngươi làm Vệ Úy quá uổng phí, đáng lẽ phải làm Đình Úy mới đúng!”
Năm của Hán đế đầu tiên.
Theo tân đế đăng cơ, toàn bộ Đại Hán đều hiện ra một loại sức sống bừng bừng, vạn vật đua nhau sinh trưởng.
Dân chúng trên thiên hạ chưa chắc có thể hiểu được việc tân đế lên ngôi rốt cuộc có ý nghĩa gì, thế nhưng dân chúng Trường An đã là những người đầu tiên cảm nhận được, sau khi tân đế đăng cơ, lập tức phát động dân chúng trong quan, xây dựng thành Trường An, dân chúng đã lâu chưa từng lao dịch dưới sự điều động của quan phủ bắt đầu lao vào bên trong những đại công trường khí thế ngất trời.
Lão lưu manh nào đó dựng nên một quốc gia ở trên phế tích, người thứ hai sửa sang phế tích lại sạch sẽ, mà đến đời thứ ba, đế quốc này đã bắt đầu tỏa ra hào quang thuộc về mình, mọi chuyện đều cho thấy rằng đây là một đế quốc trước nay chưa từng có, nó khổng lồ, bao dung, cường đại, nó đang rèn đúc linh hồn một dân tộc vĩ đại trở nên thành thục.
Đất canh tác trải rộng không dứt, từ Trường An đến vùng đất băng giá ở phía bắc đế quốc, mở rộng về phía tây đến phần đất chăn nuôi ở Hà Tây, từ rừng rậm đến những nông trường đồi núi ở nước Nam Việt, số lượng đất canh tác đã vượt qua đỉnh cao thời nhà Tần lúc trước, tường thành cao lớn, thương nhân lui tới không dứt, chậm rãi mở rộng mạng lưới giao thương....
Lưu Trường đứng trên tường thành cũ của Trường An, tuy ở rất xa thế nhưng y vẫn có thể nghe thấy tiếng hò reo của thợ thủ công, cùng với tiếng xe ngựa vận chuyển các tảng đá nặng nề.
Y chuyển tầm mắt từ nơi này nhìn ra xa, đế quốc khổng lồ rộng lớn dường như đều bị y thu hết vào trong mắt, vị Thiên tử Đại Hán này đưa hai tay chống thắt lưng, ngạo nghễ nhìn ra phương xa, ở chỗ kia huyên náo tiếng người, các đoàn xe xếp thành hàng như những con rồng thật dài, các giáp sĩ thì bận rộn kiểm tra mọi người lui tới.
"Ha ha ha !"
Lưu Trường cất tiếng cười to, "Đây là công đức của trẫm!”
"Công đức của trẫm, cho dù là hiền vương thời thượng cổ như Nghiêu Thuấn cũng tự thẹn không bằng."
Sau khi phát biểu ra những lời kinh điển của hôn quân, Lưu Trường đưa mắt nhìn về phía Trương Mạnh ở một bên, ám chỉ hắn phải phụ họa thêm vài câu, thế nhưng cái thằng này cực kỳ đầu gỗ, không hề hiểu được ý mà đại vương ám chỉ, hoặc có lẽ nghe hiểu được, thế nhưng cũng không muốn mở miệng nịnh hót, Lưu Trường lập tức cảm thấy không vui, nếu như Trương Bất Nghi ở chỗ này thì tốt quá, chứ cái dạng này của ngươi, cứ chờ đi, ngươi có thể tới được Tam công thì ta không phải là người rồi!
Chuyện làm Hoàng đế thường ngày luôn buồn tẻ mà đơn giản, thế nhưng chuyện mà Lưu Trường cần phải bận rộn mỗi ngày cũng không hề ít.
Điều khiến y không thể tiếp nhận nhất chính là y đã không có biện pháp đi chơi hoặc săn bắn một cách tùy ý như trước nữa? Chuyện Thiên tử đi săn cũng không phải là việc nhỏ, phải có khu rừng chuyên biệt, sau đó triệu tập một đống quần thần tới quan sát Thiên tử săn bắn, thời gian cũng được sắp đặt cực kỳ rõ ràng, nếu đến thời gian kia mà vẫn không đi săn bắn, đám đại thần kia sẽ thúc giục ngươi, còn nếu qua thời gian mà vẫn muốn đi săn bắn, vậy đám người nọ chắc chắn sẽ mở miệng răn dạy.
Đương nhiên những quy củ kia đối với vị bạo quân này mà nói chỉ như là mớ giấy lộn, đáng tiếc Lưu Trường cũng không hoàn toàn phá hỏng triệt để, hạng người “trẻ con miệng còn hôi sữa” như Chu Xương đại khái sống không quá hai ngày dưới trướng Kiệt Trụ, Lưu Trường là quân vương nhân nghĩa, đương nhiên không thể xuống tay với ông ta, sau đó có những trực thần do Chu Xương cầm đầu bắt đầu không ngừng nghỉ khuyên can, khiến y mất đi hứng thú săn bắn.
Về phần ra ngoài nhân gian ăn thịt uống rượu ngắm mỹ nhân, vậy thì càng đừng nghĩ đến làm gì cho mệt, có một Vệ Úy lớn như vậy dẫn giáp sĩ đi theo phía sau, còn đi quán rượu, trêu ghẹo mỹ nhân thế đếch nào được? Hoàn toàn không có cơ hội a, huống chi gia hỏa Trương Mạnh này cũng là Vệ Úy của Thái hậu, hắn thậm chí còn trực tiếp nói rõ, không thèm che giấu một chút nào.
Khi Lưu Trường ôn hòa hỏi thăm hắn có thể dung túng mình một chút được hay không.
Cái thằng Trương Mạnh này lại phẫn nộ nói với y: Cho dù bệ hạ có bóp chết thần, thần cũng tuyệt đối không đồng ý, mỗi ngày Thái hậu đều phái người đến hỏi thăm tình huống của ngài!
Lúc này Lưu Trường mới buông tay đang bóp cổ hắn ra.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com