Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 597 - Chương 597: Thiên Hạ Này Nào Có Thiên Tử Cần Cù Như Trẫm

Chương 597: Thiên hạ này nào có Thiên tử cần cù như trẫm

Triều nghị càng ngày càng thường xuyên, Lưu Trường chỉ cảm thấy mỗi ngày mình đều bị những chuyện vặt vãnh này quấy nhiễu, khiến y cực kỳ bi phẫn.

"Bệ hạ! Thần muốn tấu!”

Lưu Kính đứng dậy, hành lễ với Lưu Trường.

Lưu Trường cực kỳ mất tập trung ngồi ở trên thượng vị, bộ dạng rất không tình nguyện, thậm chí còn ngáp ngắn ngáp dài, biểu lộ trên mặt tràn ngập vẻ bị cưỡng ép kéo ra ngoài làm việc. Kỳ thật y cũng bị cưỡng ép kéo ra ngoài, sáng sớm hôm nay, y vốn định bỏ mặc lần nghị triều này, chuẩn bị để cho hai người Chu Xương cùng Triệu Bình lo liệu thay mình.

Thế nhưng không nghĩ tới, người đầu tiên phản đối chính là Tào Xu, nàng cực kỳ không vui nói: "Bệ hạ thân là Hoàng đế, quản lý cả thiên hạ, nên phải lấy chuyện đại sự quốc gia làm trọng, sao có thể là người không cày cấy mà ngồi mát ăn bát vàng chứ?”

"Nước có hiền lương, thánh vương không làm mà trị... Đây là đạo lý xưa kia Cái công nói cho trẫm nghe, không phải trẫm lười, chẳng qua là do trẫm nhất định phải nghe theo lời lão sư! Trẫm đã quyết định, hai mươi năm cũng không lên triều nữa! Để biểu đạt sự kính trọng của ta đối với lão sư!”

Thế nhưng lời nói cực kỳ hùng hồn của Lưu Trường cũng không thể kéo dài được quá lâu, khi Tào Xu, Phàn Khanh, Ung Nga, còn có rất nhiều thị vệ đồng loạt quỳ hoài không chịu dậy, thỉnh cầu Thiên tử lên triều, y vẫn phải bất đắc dĩ đứng dậy, trên Thiên hạ này nào có Thiên tử nào cần cù như trẫm chứ?!

Giờ phút này, Lưu Trường vẫn không hề có một chút tinh thần nào, nhưng Lưu Kính đã nói ra suy nghĩ của mình.

"Lần tác chiến ở Hà Tây này, các nơi trong thiên hạ vận chuyển lương thảo tới. Thần lại phát hiện vận chuyển lương thực đi ngàn dặm, hai mươi đồng lương thảo vận chuyển đến đích cũng chỉ còn lại đúng một đồng... Mười chín đồng đều đã hao phí trên đường, mà lúc trước bệ hạ cường lệnh để cho các nơi mở đồn điền, thần liền nghĩ thay vì vận chuyển lương thảo, vậy chẳng bằng lấy luôn lương thực ngay tại chỗ, bệ hạ có thể lập nên những quân đồn ở các nơi biên cảnh Đại Hán, khai phá ra lượng lớn đất canh tác, đến lúc đó quân đội địa phương tác chiến cũng không cần vận chuyển lương thảo từ bên trong cảnh nội, như thế có thể tránh được lượng lớn nhân lực và vật lực tiêu hao.

"Đồn điền có thể chia làm hai loại, loại đầu tiên là quân đồn của quân đội trấn thủ biên cương, chúng ta lại triệu tập một ít dân chúng từ các nơi tới biên giới trồng trọt, xem như là dân đồn!"

Đại Hán hàng năm đều có rất nhiều quân đội tập trung ở biên giới, đề nghị của Lưu Kính chính là không để cho những quân đội ở biên cương này nhàn rỗi, để cho bọn họ trồng trọt, đồng thời đám gia tộc quyền thế trong nước vốn cực kỳ an nhàn, cứ để cho bọn họ mang theo gia quyến tới biên giới trồng trọt.

Lưu Trường ban đầu còn đang ở trong tình trạng không có một chút hứng thú gì, trong nháy mắt ánh mắt đã sáng ngời, không còn một chút mệt mỏi.

Y lập tức ngẩng đầu lên nói: "Ý của khanh là, bỏ đi những đồn điền bên trong nước, thực hiện song đồn ở các nơi như Hà Tây, Đường, Yến?"

"Vâng, về phần đất canh tác trong nước, cho dù quan phủ không thúc giục thì dân chúng cũng sẽ khai phá canh tác, nhưng ở biên cảnh lại khác. Hiện giờ dân chúng trong thiên hạ càng ngày càng nhiều, nhưng đại đa số đều tập trung ở mấy quận Trung Nguyên, những nơi còn lại chỉ phân bố cực kỳ thưa thớt... Bệ hạ có thể hạ lệnh di chuyển..."

Chu Xương lập tức đứng dậy phản đối, "Bệ hạ, tuy Lưu công nói không phải là không có đạo lý, thế nhưng cường lệnh di chuyển dân chúng, thật sự có chút không ổn.”

“Năm xưa nước Tần vì muốn khai phá biên cương mà mạnh mẽ di chuyển dân chúng tới Nam Việt, Vân Trung, Sóc Phương. Dẫn đến dân chúng nơi này cực kỳ bất mãn đối với triều đình, đã nhiều lần phản loạn, đây là chính sách sẽ khiến cho triều đình mất đi lòng dân, không thể thực hiện được!”

Lưu Trường sờ sờ cằm, trầm tư một lát.

"Cưỡng ép di chuyển thì không cần, chuyển đi có thù lao mới được. Người bằng lòng chuyển đi, chỉ cần chuyển đến biên tái đều được cấp ban thưởng đền bù, tựa như tước vị, nông cụ, trâu cày a, nên cho thì cho, cũng không cần phải tiết kiệm..."

Lưu Kính không khỏi nhíu mày, mở miệng nhắc nhở: "Bệ hạ, có một số dân chúng không thể cưỡng ép di chuyển, có một số dân chúng lại có thể, những dân chúng mà thần nói chính là loại có thể di chuyển.”

Quần thần đều hiểu rất rõ ý của ông ta, gia hỏa này phát minh ra chế độ Lăng ấp còn chưa đủ, bây giờ lại chuẩn bị mạnh mẽ di chuyển hào tộc một cách quang minh chính đại a!

Lưu Trường nhíu mày, có chút không vui răn dạy: "Trẫm đối xử bình đẳng với dân chúng trong thiên hạ, sao có thể làm loạn như vậy?!”

Nghe được Lưu Trường răn dạy, Lưu Kính chỉ biết thở dài một tiếng, bất đắc dĩ cúi đầu.

Quần thần thì không khỏi đắc ý, bệ hạ là quân vương nhân nghĩa, sao có thể nghe lời của tên nịnh thần như ngươi chứ?

Lưu Trường nói: "Không bao giờ được nhắc đến việc cưỡng bức di cư nữa, chuyện như vậy nhất định phải tự nguyện mới được! Lưu công à, chuyện này giao cho khanh! Khanh cứ xử lý cho thật tốt, nhớ kỹ, phải tự nguyện mới được!”

Đôi mắt Lưu Kính sáng ngời, lập tức hiểu được ẩn ý bên trong.

Ông ta nghiêm túc trả lời: "Xin bệ hạ yên tâm, nhất định là ngươi tình ta nguyện!"

Quần thần muốn nói lại thôi, để lão gia hỏa này đến xử lý???

Chu Xương biết đức tính của thằng cha này, vội vàng tiến lên nói: "Bệ hạ, chi bằng để cho thần đến xử lý chuyện này.”

Lưu Trường nói: "A, Chu công? Khanh chịu trách nhiệm về đường đi, hiện tại đã xây dựng ra sao rồi?”

"Cái này...."

“Hừ!” Lưu Trường phất tay áo rời đi, hiển nhiên đã rất bất mãn với hiệu suất làm việc của Chu Xương.

Triều nghị chấm dứt, khi Lưu Kính chuẩn bị rời đi, Chu Xương rốt cục đuổi kịp, túm lấy ống tay áo ông ta, ngữ trọng tâm trường nói: "Lưu công à, ta cũng giống như ngài, cực kỳ không thích hào cường ức hiếp dân chúng, nhưng cũng không thể không có những hào cường này.... Đại Hán không phải Đại Tần, không thể nhúng tay vào tất cả mọi chuyện, một số việc ở địa phương phải nhờ vào tông tộc, nhờ vào Tam lão, phải có hào cường tới phụ trách... Ngài làm..."

"Xin ngài cứ yên tâm... Thời gian ta đi theo Cao Hoàng đế cũng không ngắn hơn ngài... Ngài bởi vì tính cách cương liệt mà được bệ hạ yêu thương, ta chỉ không bằng ngài ở điểm này mà thôi.” Lưu Kính nói như vậy đã trực tiếp chặn miệng Chu Xương.

Chu Xương nói không nên lời, chỉ biết lắc đầu, rời khỏi nơi này.

Khi Lưu Trường vừa mới trở lại trong điện, Ung Nga đã nhiệt tình tiến lên, giúp y cởi bỏ triều phục, Tào Xu chỉ cười ha hả nhìn, mà Phàn Khanh lại có chút không vui nhíu mày. Sau khi Lưu Trường đăng cơ, Thái hậu hiển nhiên cũng đưa Ung Nga đến nơi này, Ung Nga cũng không có bất kỳ thẹn thùng nào trở thành tân nương, mang theo vẻ nhiệt tình đặc hữu của mỹ nhân Ba Thục, nở nụ cười chào hỏi hai vị tỷ tỷ.

Tào Xu lớn tuổi nhất, xem như a mẫu bốn đứa con, cho nên rất khoan dung đối với Ung Nga, thân thiết hỏi thăm tình huống trong nhà nàng.

Mà Tào Xu cũng cho Ung Nga một loại cảm giác rất tốt, theo tuổi tác tăng lên, Tào Xu càng ngày càng có khí chất, cả người đoan trang mỹ lệ, hiền lành ôn nhu, nhiệt tình quan tâm người khác, cũng đã có thể xử trí tốt toàn bộ chuyện lớn nhỏ bên trong Hoàng cung, dùng mẫu nghi thiên hạ để hình dung nàng cũng không hề sai một chút nào.

Tào Xu vốn còn nghĩ rằng, theo tuổi tác của mình tăng lên, đại vương chắc chắn cũng sẽ lạnh nhạt với mình, thân cận với người khác, cũng đã chuẩn bị tinh thần thật tốt cho loại tình cảnh này, thế nhưng theo nàng càng ngày càng thành thục, Lưu Trường lại càng thích thân cận với nàng, có đôi khi dứt khoát bên nàng năm sáu ngày liền, không muốn buông tay.

Vẫn do Tào Xu chủ động nhắc nhở y, bảo y tới tìm Phàn Khanh.

Phàn Khanh đương nhiên sẽ không ghen ghét với người luôn đối xử tốt với mình như Tào Xu, nhưng với nữ nhân vừa mới tới kia, nàng nhìn thế nào cũng không vừa mắt.

Tính cách của Ung Nga và Phàn Khanh khá giống nhau, nhưng lại hoàn toàn khác biệt, Phàn Khanh ngoài việc khá là cứng đầu thì cũng tương đối ngang ngược, có chút tùy hứng, mà sự ngang bướng của Ung Nga chính là loại thái độ này của nàng, nàng dường như không e ngại bất cứ kẻ nào, cũng sẽ không nhàn rỗi đi gây chuyện giống Phàn Khanh, càng sẽ không tùy ý dùng tính tình của bản thân xử lý mọi chuyện.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment