Lúc Lưu Trường rời khỏi đại điện, nói muốn đi tìm Triệu Bình nghị sự, Phàn Khanh rốt cục mở miệng.
"Nơi này cũng không phải khu vực hoang dã như Ba Thục, làm việc ở chỗ này vẫn phải nói quy củ."
"Đại tỷ ta vẫn chưa tới trước, một người mới tới như ngươi lại dám cướp ngay trước mặt tỷ ấy sao?"
Ung Nga nhìn nàng một cái, nở nụ cười, "Ngươi cùng tuổi với ta, sao lại dám khiển trách ta vậy?”
“A phụ ta chính là Vũ Dương Vũ hầu!”
“A phụ ta là Trấp Phương Túc hầu!”
"A phụ ta đứng thứ năm! A phụ ngươi xếp tận thứ năm mươi!”
Nhìn hai người lập tức muốn cãi nhau, Tào Xu cứng mặt, "Khanh! Không được nói như vậy!”
Tào Xu mở miệng, Phàn Khanh cũng chỉ có thể vụng trộm trừng mắt nhìn Ung Nga một cái, không dám nói thêm gì nữa, Ung Nga cũng hoàn toàn không xem nàng ra gì, sau khi cười cười liền đi ôm em bé đi, Ung Nga rất thích em bé, điểm này trái lại có chút tương tự cùng Phàn Khanh, Tào Xu bất đắc dĩ nhìn những người này, lắc đầu, sao trẻ nhỏ mà mình phải chiếu cố lại nhiều như vậy?
"A mẫu !”
Một tiếng kêu to đã cắt đứt cảm khái của nàng, nàng quay đầu lại, liền nhìn thấy Lưu An mang cả người đầy bùn đất đi vào trong điện, ngẩng đầu lên nói, "Con đói!”
“Hôm qua ta vừa mới giặt xiêm y đó!!!.” Tào Xu lập tức nổi giận đùng đùng, cầm gậy lên định đánh, Phàn Khanh vội vàng kéo thằng nhãi ranh kia ra che giấu ở phía sau lưng mình.
Lưu An cũng vội vàng giải thích, "A mẫu à, cũng không phải do con ham chơi, con đã đi Thượng Phương giúp công tượng nơi đó làm việc… Vậy nên ngài không thể trách con được! Cũng chỉ vì con tốt bụng mà thôi!”
"Thằng nhãi ranh! Ngươi cút ra đây cho ta!”
Trong điện Hậu Đức là một bầu không khí cực kỳ vui vẻ hòa thuận.
"Đại hỉ !!!"
"Đại hỉ !!!"
"Tân hoàng đăng cơ !!!"
"Đường vương đăng cơ !!!"
Trinh sát mang theo chiếu lệnh của Trường An, dọc theo đường kêu to, khi hắn phóng ngựa xông vào quân doanh, toàn bộ quân doanh đều trở nên sôi trào, các tướng sĩ mang thần sắc khác nhau, đồng loạt hô lớn, xa xa có thể nghe được bên phía quân đoàn nước Đường truyền ra tiếng gào thét rung trời, bọn họ đã sướng đến phát rồ.
Bị thanh âm ồn ào này quấy nhiễu, Quán A lao ra khỏi doanh trướng, hắn ngày đêm bận rộn, giờ phút này thoạt nhìn cực kỳ mệt mỏi, hắn hồ nghi đưa mắt nhìn xung quanh, hỏi: "Bọn họ nói cái gì vậy?”
Hạ Hầu Táo cũng cùng đi ra dụi dụi hai mắt, ngơ ngác nói: "Ta không nghe rõ... Nhưng hình như là nói Hoàng đế băng hà, đại vương đăng cơ?”
"Tốt!”
Quán A theo bản năng muốn vỗ tay khen ngợi, nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy không ổn, "Ngươi chắc chắn chứ?”
Khi tin tức này truyền đến quân đội Tây Vực nơi đây, các tướng sĩ hoan hô nhảy nhót, ai ai cũng cực kỳ kích động, ngay cả Chu Á Phu cũng không ngoại lệ, đại vương nhà mình làm Hoàng đế a, cho dù là người từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh như hắn, trên mặt giờ phút này cũng tràn đầy tươi cười, hoàn toàn không thể che giấu được.
Duy chỉ có một vị Thái úy nào đó giờ phút này sắc mặt lạnh lại, thoạt nhìn cũng không quá cao hứng.
"Thái úy, đại vương đăng cơ, sao ngài thoạt nhìn cũng không cao hứng lắm?"
Hàn Tín hừ lạnh một tiếng, nói: "Chuyện này có cái gì đáng mừng chứ? Chuẩn bị kỹ càng tiếp tục truy đuổi Kê Chúc! Chờ đánh bại thằng kia rồi ăn mừng cũng không muộn!”
Chu Á Phu bị khiển trách một trận, chỉ có thể cúi đầu tiếp nhận.
Hàn Tín yên lặng cầm lấy địa đồ trước mặt, chỉ nhìn một lát, thế nhưng bầu không khí có chút trầm mặc, Chu Á Phu cũng không dám chúc mừng, chỉ biết cúi đầu, thỉnh thoảng vụng trộm ngẩng đầu nhìn Thái úy một cái, đúng lúc này, vị Thái úy kia mãnh liệt vứt địa đồ bên trong tay ông ta, phẫn nộ chất vấn. "Tân hoàng đăng cơ, cần Thái úy dẫn quần thần đến chúc mừng, còn muốn tự mình đưa kiếm cho Thiên tử, thế nhưng Thái úy không có mặt, bọn họ đăng cơ như thế nào vậy?!"
Chu Á Phu thấp giọng nói: "Nghe nói chuyện quá khẩn cấp, không có biện pháp đợi Thái úy đến, chỉ có thể do Ngự sử thay thế xử lý.”
"Ồ… Không có gì đáng ngại, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi! Việc cấp bách trước mắt là phải đánh tan Kê Chúc triệt để... Dâng một trận đại thắng cho tân hoàng.”
Hàn Tín tùy ý phất phất tay, nhặt địa đồ lên.
Sau khi nhìn kỹ một lúc, Hàn Tín lại bỗng nhiên mắng: "Vậy Ngự sử có tư cách gì?!”
Chu Á Phu bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Thái úy mất hứng là bởi vì bản thân không có mặt trong nghi thức đăng cơ, vinh dự này lại bị Ngự sử cướp đi a.
"Trương công vốn có ý nghĩ này, đương nhiên là sẽ không bỏ qua."
"Trương công... là Trương Bất Nghi gì đó phải không?”
Hàn Tín híp mắt, lẩm bẩm cái tên này.
Dưới sự dẫn dắt của một vị Đại Vu không muốn tiết lộ tên, Hàn Tín đánh lén đại bản doanh của Kê Chúc thành công, ông ta áp dụng chiến thuật quanh co vòng vèo, để cho quân đoàn nước Đường và quân đoàn Lũng Tây viễn chinh dọc theo Lâu Lan, cắt đứt con đường từ hai hướng Nam Bắc, còn chính mình thì đột kích đại bản doanh, sau khi bị tập kích, Kê Chúc tuyệt vọng phát hiện các nước chư hầu ở nam bắc đều đã bị quân Hán khống chế, chỉ có thể chạy trốn về phía tây.
Hàn Tín đuổi theo không rời ở phía sau hắn, giống như là đang chăn dê vậy, không ngừng xua đuổi Kê Chúc, khiến hắn ba chân bốn cẳng chạy như điên về phía tây.
Chu Á Phu có chút hồ nghi, Thái úy rõ ràng có thể trực tiếp giết chết Kê Chúc, vì sao còn muốn thúc đẩy hắn tiến về tây một cách không nhanh không chậm như vậy?
Một trong những quần hiền là Hạ Hầu Táo đã không làm Chu Á Phu thất vọng, hắn đưa ra câu trả lời của mình, "Nuôi khấu tự trọng!”. Đây là thành ngữ Trung Quốc, ý là cố ý giữ lại địch nhân không đánh, cố ý giữ lại thế lực đối địch hoặc đối lập, để địa vị của mình trở nên quan trọng.
Nếu chỉ lén lút nói như vậy còn chưa tính, nhưng Hạ Hầu Táo còn huênh hoang bô bô ở ngay trước mặt Hàn Tín.
Thái úy tỏ vẻ rất vui mừng khi có được một người đầu óc dễ dùng như hắn, lập tức trọng dụng hắn đi chăm sóc ngựa bị thương ở hậu quân.
Chu Á Phu từ trước đến nay đều là người khác loài bên trong quần hiền, có chút không xứng với danh tiếng của quần hiền.
Hắn cũng không hề cảm thấy Thái úy đang muốn nuôi khấu tự trọng, mấy lần hỏi qua Hàn Tín, nhưng ông ta cũng không nói cho hắn biết, chỉ khinh thường nói: "Ngươi cũng chả hơn Hạ Hầu Táo kia bao nhiêu.”
Chu Á Phu không thể tìm được đáp án ở chỗ Hàn Tín, nhưng lại chiếm được ở chỗ a phụ hắn.
Chu Bột hiện tại đã trầm ổn hơn rất nhiều so với trước kia, không còn bộ dáng kiêu ngạo cuồng vọng nữa, đối mặt với hoang mang của đứa con trai, ông mở miệng nhắc nhở: "Đây là dùng địch nhân làm trinh sát, đang ném đá dò đường... Dã tâm của Thái úy rất lớn, khẩu vị bệ hạ cũng không hề nhỏ, cho nên Tây Vực sẽ không đủ no... Đây đại khái là đang chuẩn bị cho chiến lược tây tiến sau này...."
Kê Chúc cuối cùng cũng nhận thua, vội vàng hạ lệnh mang theo quân đội các bộ còn lại rút về phía tây.
Hắn hạ quyết tâm, bất kể ở phía tây đáng sợ cỡ nào, cũng chắc chắn sẽ không đáng sợ như con quái vật đang đuổi theo mình, Kê Chúc vốn vẫn không hiểu tình huống phía tây, nhưng cho dù tình huống có xấu đến đâu, còn có thể hỏng bét bằng bây giờ hay sao? Địch nhân nơi đó có đáng sợ đến đâu, còn có thể đáng sợ hơn gia hỏa theo đuôi phía sau ư?
Tây chinh! Tây chinh!
Kê Chúc là hạng người làm việc sẽ không chần chừ, hắn lập tức dẫn đại quân xuất phát từ hướng tây nam, đại quân Hung Nô chậm rãi tiến về phía khu vực xa lạ không biết kia.
Hàn Tín sau khi đuổi người Hung Nô ra khỏi Tây Vực thì cũng không tiếp tục truy kích nữa, chỉ phái người đi tìm hiểu tình huống phương xa, chính mình thì chờ đợi hồi âm của triều đình, đã thu thập xong Tây Vực, phái một người tới đóng giữ là được.
Đội quân tiên phong của Kê Chúc sau khi phóng ngựa chạy thật lâu, rốt cục đã gặp được chướng ngại vật đầu tiên.
Đó là một thôn xóm xa lạ, một đám sĩ tốt xa lạ, bọn họ nói những lời mà người Hung Nô nghe vào cũng không hiểu, hùng hổ lấy gậy gộc ra, chuẩn bị giáo huấn thật kỹ cho đám người dã man không biết tên trước mặt này.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com