Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 599 - Chương 599: Khuyên Can

Chương 599: Khuyên can

Khắp đất nước Đại Hán nghiễm nhiên biến thành một công trường lớn.

Lưu Trường dường như muốn thu hồi cái giá phải trả của việc nghỉ ngơi dưỡng sức mấy chục năm trở về chỉ trong một lần này, từ thành Trường An đang được nhanh chóng mở rộng, đến khắp nơi đều là khí thế ngất trời, ngoại trừ đô thành mới, con đường mới ra, còn có mấy nhánh đường thủy giữa hai nước Tề Sở, nước Đường xây dựng mấy tòa thành trì mới ở bên ngoài biên tái, nước Yến xây dựng quần thể kiến trúc thành trì ở Liêu Đông, vận tải đường thủy giữa Nam Việt và Điền Địa phát triển....

Dựa theo tính toán sơ bộ của Chu Xương, sau khi vị hôn quân này đăng cơ, đã một lần vận dụng gần trăm vạn dân phu lao dịch.

Quy mô này cao đến dọa người, nếu Cao Hoàng đế biết được quy mô như thế, chắc hẳn cũng có thể bật dậy nhảy ra khỏi Trường Lăng.

Sau khi Chu Xương công bố sơ bộ tình hình lao dịch, quần thần lập tức huyên náo, tấu chương cùng khuyên can như bông tuyết bay về phía điện Tuyên Thất, Lưu Trường trái lại không việc gì cả, y vốn sức dài vai rộng, cho dù đám quần thần có viết nhiều tấu chương cùng khuyên can hơn nữa, y cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi, thậm chí cũng không khiến y cảm thấy chậm trễ thời gian, chẳng qua Trần Bình sẽ càng mệt mỏi phụ trách việc xử trí những tấu chương này.

Đại Hán ban đầu còn là một mảnh trời trong gió nhẹ, lập tức đã bị vị hôn quân này biến thành công trường khí thế ngút trời, dẫn đến đám đại gia của rất nhiều các học phái đều có chút đứng ngồi không yên, mà người đứng ngồi không yên trước tiên đương nhiên chính là học phái Hoàng lão, xem như là học phái có sức ảnh hưởng đứng đầu hiện nay, Hoàng lão nổi loạn hoàn toàn không cùng một cái cấp độ với Nho gia nổi loạn.

Lúc ấy có bảy tám vị đại gia Hoàng lão đi tới cung Trường Nhạc, muốn bái kiến Lữ hậu.

Bọn họ tự biết mình không thuyết phục được vị bạo quân này, chuẩn bị tìm cửa đột phá từ chỗ Thái hậu, để cho Thái hậu khuyên nhủ gã này.

Về phần bên phía Lưu Trường, đương nhiên cũng có rất nhiều lão thần đến khuyên can.

Vị lão thần đến khuyên can này cũng không làm người ta bất ngờ, chính là Vương Lăng vừa mới từ quan vị trí quốc tướng nước Đường.

Ông ta đã quá cao tuổi, răng hầu như rụng hết, phải cần hai người dìu đỡ mới có thể đi lại, Lưu Trường cảm thấy lão nhân này không chết ở nửa đường chính là mạng lớn, theo Thượng Phương nghiên cứu sâu xe ngựa, hơn nữa các nơi xây dựng đường sá, nguy hiểm khi đi đường đã giảm đi rất nhiều so với trước kia, nhưng cũng không phải là thứ mà lão già cao tuổi như Vương Lăng có thể chịu nổi.

Vương Lăng và Lưu Trường cũng đã lâu không gặp nhau.

“Trọng phụ !!!.”

Lưu Trường nở nụ cười, đứng dậy muốn tiến đến đỡ Vương Lăng, thế nhưng ông ta lại bướng bỉnh muốn kéo tay y ra, chẳng qua Vương Lăng đã suy nghĩ nhiều, cho dù ông trẻ ra bốn mươi tuổi cũng chưa chắc có thể kéo được Lưu Trường, huống chi đến cái tuổi này của ông, chỉ có thể mặc cho Lưu Trường đỡ mình ngồi xuống.

Vương Lăng đánh giá vị quân vương trẻ tuổi trước mặt, thở dài một tiếng, "Bệ hạ, ngài có biết vì sao nước Tần lại diệt vong không?”

Lưu Trường nói: "Biết chứ, bởi vì a phụ ta."

Vương Lăng trầm mặc một lát, sau đó lập tức nói: "Là bởi vì lao dịch quá nặng nề.”

"Đúng vậy, cho nên trẫm đã hoàn toàn tiếp thu giáo huấn của việc nước Tần diệt vong, khinh dao bạc phú.". Đây là thành ngữ Trung Quốc về việc giảm lao dịch và thuế má.

“Nhưng bệ hạ lại phát động gần trăm vạn người đến lao dịch !!!.”

"Trẫm đâu có ép buộc bọn họ làm việc không ngừng nghỉ, phân phát lương thực, không chậm trễ cấy cày canh tác, cũng không bức bách bọn họ từ nước Sở đến Hà Tây xây dựng thành trì! Đường bộ, đường thủy, thành trì, chỗ nào trẫm làm vì mình vậy?! Quá trình lao dịch tiến hành đến bây giờ, có từng nghe nói nơi nào có người bị lao dịch mệt đến chết? Bị đói mà chết? Hay là bị đánh chết sao?!”

“Quan lại các nơi muốn tranh công, chắc chắn sẽ bức bách dân chúng, chỉ vì lấy lòng bệ hạ đó!”

"Vương công không cần phải lo lắng chuyện này, trẫm có Tú Y, chuyên môn giám sát bốn phương, nếu có chuyện như vậy xảy ra, trẫm nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ."

"Vì sao bệ hạ không chậm lại một chút? Trị nước lớn như nấu món ngon...".

"Trẫm chưa bao giờ thích món ngon, trẫm ưa thịt ngon."

Nhìn vị hôn quân dầu muối không vào trước mặt, Vương Lăng tức giận, mắng: "Đại Hán sắp tiêu vong trong tay thằng nhãi ranh ngươi!”

Trong điện giờ phút này cũng không phải chỉ có một mình Lưu Trường, đám người Trương Thương, Chu Xương, Triệu Bình, Trương Bất Nghi đều ở đây, ba người phía sau có mặt bởi vì bọn họ là Tam công, còn Trương Thương là bởi vì ông vẫn luôn coi Vương Lăng như trưởng bối, vì Vương Lăng đã cứu mạng ông ta, cho nên cố ý đến nghênh đón.

Mà những lời này của Vương Lăng đã lập tức chọc giận Trương Bất Nghi.

Trương Bất Nghi nổi giận đùng đùng tiến tới, hùng hùng hổ hổ, không kìm được xắn ống tay áo lên, Chu Xương kinh hãi, đang muốn tiến lên ngăn cản, đã nhìn thấy Vương Lăng vung mạnh quải trượng, tuy rằng lực đạo không lớn lắm, nhưng đích đến rất chuẩn, Trương Bất Nghi hoàn toàn không thể đến gần, bị đánh cho ôm đầu chạy trốn.

Lưu Trường chỉ biết nhẹ nhàng lắc đầu, sắc mặt trở nên cực kỳ phức tạp.

Đây chính là lão nhân đã xuống mồ một nửa a, ngay cả đi đường cũng không xong, thế mà ngươi cũng đánh không lại???

Vương Lăng vừa đánh vừa mắng: "Đều do mấy tên nịnh thần như các ngươi, mới khiến cho Đại Hán ta chướng khí mù mịt!”

Nhìn Vương Lăng tức giận đến mức thân thể đã bắt đầu run rẩy, đám người Chu Xương cũng sợ ông ta cứ như vậy mà thăng thiên, vội vàng tiến đến an ủi, Chu Xương thực ra cũng không phản đối chuyện lao dịch như vậy, bởi vì phần lớn những chuyện này đều do ông phụ trách, chính bản thân ông ta biết Đại Hán bây giờ có thể chịu đựng được lao dịch hay không, nếu như mười năm trước có lẽ không được, nhưng hiện tại đã tốt hơn xưa, các phương diện cũng đã sắp xếp chu đáo, không đến mức xuất hiện tình huống như cuối thời Tần.

"Vương công à ... Đại Hán bây giờ trăm phế chờ hưng, cách làm của bệ hạ cũng không thể nói là sai, khắp nơi mọi chốn cần đường giao thông, những thành trì kia cũng nhất định phải được xây dựng, Đại Hán ta trải qua hai đời minh chủ quản trị, lương thảo sung túc, dân chúng giàu có, bên ngoài không có cường địch, nếu hiện giờ không làm những chuyện kia, vậy còn phải đợi đến khi nào?”

Trong các lão thần, Chu Xương vẫn là người tương đối cởi mở.

Những lão thần của Đại Hán này rất lợi hại, đều là hạng người dũng mãnh sống sót từ trên chiến trường tàn khốc nhất, thế nhưng theo tuổi tác tăng lên, tư tưởng của bọn họ cũng dần dần bị ngưng đọng, tư tưởng ôm Hoàng lão không buông tay, nghỉ ngơi lấy lại sức đã bị khắc sâu ở trong xương cốt, chính vì nhìn không vừa mắt hành vi như Lưu Trường, loại chuyện nghỉ ngơi dưỡng sức này chính là do Tiêu tướng định ra năm xưa, đám hậu sinh sinh sau đẻ muộn như các ngươi có biết Tiêu Tướng là nhân vật gì không? Các ngươi cũng xứng làm trái lại ý hắn??

Có lẽ cũng do tận mắt chứng kiến sự lao dịch tàn khốc, loại phẫn nộ sôi trào của dân chúng đoạn cuối thời Tần, bọn họ đều mang theo một loại thành kiến rất sâu sắc đối với lao dịch.

Lưu Trường lại cảm thấy cực kỳ ấm ức, không làm những công việc xây dựng cơ bản này, chẳng lẽ muốn Đại Hán canh giữ cơ sở hạ tầng tàn phá hiện giờ chờ ông trời cảm động giáng xuống Thần tích sao, có giúp Đại Hán chữa trị mọi thứ được không?

Huống chi trăm vạn thanh niên trai tráng nghe có vẻ dọa người, nhưng nếu phân phối đến các nơi ở Đại Hán, vậy mỗi đại quận cũng chỉ có quy mô dưới mười vạn người, quận huyện vẫn có thể gánh vác được, hiện giờ bỏ công lao dịch, đó cũng là vì thuận tiện cho dân chúng sau này, việc lao dịch này cũng không phải như muốn lấy luôn mạng người, thời gian bỏ ra trong hàng năm cũng không lâu, còn không làm chậm trễ việc trồng trọt cày cấy, vì sao lại không thể?

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment