Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 600 - Chương 600: Truyền Thừa Có Thứ Tự, Đời Đời Trung Lương

Chương 600: Truyền thừa có thứ tự, đời đời trung lương

Nhưng khi Vương Lăng nghe được những lời này của Chu Xương, đó chính là phản bội với quá khứ.

"Ngươi!! Sao ngươi có thể nói vậy?!”

"Đại Hán vừa mới khởi sắc, làm như vậy là giày vò bách tính!!"

Sắc mặt Chu Xương đen lại, giải thích: "Bệ hạ chưa từng giày vò dân chúng, lần này cũng không thể tính là giày vò, chỉ là vận dụng dân lực một cách hợp lý, quân vương triều đại nào không vận dụng dân lực?!”

“Ngoại trừ triều Tần tàn bạo kia, quân vương triều nào sẽ dùng trăm vạn nhân lực?”

“Bọn họ không cần, là bởi vì bọn họ không có trăm vạn dân lực, thế nhưng Đại Hán ta hiện giờ có, vì sao lại không cần cho được?!"

Chu Xương lớn tiếng cãi nhau với Vương Lăng.

Mặc dù Vương Lăng lớn tuổi hơn ông ta, nhưng dù sao cũng đều là đại thần khai quốc với Cao Hoàng đế, chưa biết người nào sợ người nào.

Trương Bất Nghi chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày mình lại có thể đứng về phía Chu Xương, trên cùng một chiến tuyến với ông ta, thế nhưng vì bệ hạ, Trương Bất Nghi cũng chỉ có thể bất chấp tất cả, hắn lập tức mở miệng phụ họa Chu Xương, cùng nhau phản bác Vương Lăng, Triệu Bình cùng Trương Thương cũng rất nhanh gia nhập chiến trường, mấy người làm ầm ĩ một hồi, không ngừng biện luận phản pháo lẫn nhau.

Đợi đến khi đám người này miệng đắng lưỡi khô, Chu Xương phẫn nộ nói: "Bệ hạ! Cái thằng bề tôi này là..."

Ông xoay người lại, thế nhưng lại ngây ngẩn cả người, phía sau bọn họ đã trống rỗng từ lâu, sao còn có bóng dáng Thiên tử nữa.

Trương Bất Nghi cùng Triệu Bình gần như theo bản năng vọt ra ngoài cửa, vừa đi vừa kêu lên: "Ta tới cửa thành, ngươi tới phủ Đường vương..."

Mới xông lên được nửa đường, Trương Bất Nghi đã nhanh chóng ngừng lại.

Hắn nhìn Triệu Bình, Triệu Bình cũng nhịn không được nở nụ cười.

A, đúng rồi, bệ hạ đã trưởng thành, không cần chúng ta đuổi theo nữa.

Bệ hạ chạy trốn, giờ phút này đang đứng ở ngoài đình gỗ trong Hoàng cung, mò mẫm đình gỗ mới được xây dựng trước mặt, y vẫn đang còn nhớ rõ, nơi này từng bị mình cưa đi rất nhiều gỗ, lúc a phụ còn sống, thường thường mang theo người tới nơi này thương lượng chuyện quan trọng.

"A phụ?"

“Không phải ngài đang phải nghị triều sao?”

Lưu An không biết từ đâu xuất hiện, kinh ngạc hỏi.

"A, nghị triều đã kết thúc, trẫm mới đi ra đây. Không đúng a, không phải ngươi đi học ở Thiên Lộc các sao?”

"Vâng... Lớp học đã kết thúc cho nên con ra ngoài.”

Hai cha con nhìn sắc trời một chút, trong lòng cũng tự hiểu rõ hoàn cảnh lẫn nhau, nhưng Lưu Trường vẫn rất vui mừng đối với việc Lưu An trốn học, rốt cục có chút bộ dáng của trẫm.

"A phụ, Vương công rất tức giận, lúc lên lớp vẫn luôn nói tới vấn đề lao lịch, chỉ thẳng vào ngài mà mắng."

"Hoàng lão mà, chính là như vậy... Trẫm là chân truyền Tuân Tử, sao có thể sợ đám người Hoàng lão bọn họ?”

"A phụ, ngài vừa mới đăng cơ, đã phát động ra lao dịch lớn như vậy, sẽ cực kỳ bất lợi đối với thanh danh của a phụ? Những người trong thiên hạ không biết sự thật chắc chắn sẽ mắng ngài.”

Lưu Trường nhếch miệng nở nụ cười, y quyết định giảng cho thằng nhãi ranh này một chút về đạo làm vua.

"Tần vương lúc trước cường lệnh lao dịch, hoàn toàn không coi dân chúng sáu nước còn lại là người, ngươi nói người trong thiên hạ có hận hắn hay không?"

"Hận."

"Nhưng ngươi nghĩ mà xem, dù hận thì cũng có ích lợi gì? Khi hắn còn sống, vì sao không có kẻ nào dám phản loạn?”

Lưu Trường lúc này mới nói ra đạo lý lớn, "Không phải ta dạy ngươi phải phát động lao dịch, chỉ là người làm vua, quan trọng nhất không phải là thanh danh, mà là thực lực của ngươi.... Thứ gọi là thanh danh này a, người nào có thể làm cho toàn bộ thiên hạ đều yêu thích mình? Cho dù trẫm giống như quần thần nói, chuyện nào cũng đều nghe theo bọn họ, chẳng lẽ sẽ không có ai chán ghét ta sao?”

Nghe Lưu Trường giảng thuật đạo lý lớn, Lưu An đăm chiêu, "Nhưng mà... A phụ, lúc Tần vương còn sống, hình như Lưu hầu đã phản loạn đấy chứ?”

“Khụ khụ, Lưu hầu đó là có thù nước hận nhà.”

"Còn có quân thành Trường An loạn…Còn có loạn Lao Ái kia nữa…”

"Khi đó Tần vương còn chưa nắm giữ thực quyền!!"

"Vậy loạn Thương Ngô kia thì sao?”

"Nào, nào, ngươi lại đây, trẫm cho ngươi kiến thức loạn đình mới là như thế nào!"

Đồ vật tổ truyền của lão Lưu gia tương đối nhiều, giống như kiểu ngồi điển hình, còn có chính là mạnh miệng tổ truyền, không hàm hồ một chút thật sự không thoải mái, mà Lưu Trường lại cực kỳ hoài nghi, kỹ năng tổ truyền mạnh miệng này thực ra là từ chỗ a mẫu truyền xuống, chủ yếu là bởi vì đám người Lưu Phì, Lưu Như Ý đều không có loại triệu chứng này, người bị loại triệu chứng mạnh miệng này nghiêm trọng nhất chính là đám người Lưu Nhạc, Lưu Doanh, Lưu An, còn có Phàn Khanh, Lữ Lộc a.

Chuyện gì cũng phải chen miệng vào một cái, không chen vào sẽ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thoải mái.

Cũng may Lưu An biết mình nên trấn an a phụ như thế nào, sau khi chọc giận cha mình thành công, nó lập tức khiêm tốn hỏi chuyện ở Thượng Phương, đánh vào đặc điểm thích lên mặt dạy đời của Lưu Trường, nghe được nhi tử khiêm tốn thỉnh giáo, y đương nhiên phải chậm rãi giáo dục, Lưu An đã sớm biết a phụ có học vấn rất sâu ở phương diện này, bởi vậy cũng không ngoài ý muốn chút nào.

Trái lại Lưu Trường còn cảm thấy cực kỳ bất ngờ với sự sáng tạo và trí tưởng tượng mà Lưu An thể hiện ra.

Lưu An đọc thuộc làu làu kinh điển của Mặc Tử, thậm chí còn một suy ra ba, dù tuổi còn nhỏ, nhưng đã có thể bàn bạc trao đổi rất nhiều vấn đề kỹ thuật nan giải cùng thợ thủ công.

Lưu Trường hiển nhiên không biết, một vị Lệ vương không muốn tiết lộ tên tuổi, không sai, cũng là Lệ vương, đời Lệ vương thứ hai, lúc còn sống, hắn làm "Hoài Nam Tử" thì cũng không cần nhiều lời, rất nhiều người đều biết, lại viết thơ ca 82 bài "Hoài Nam Vương Phú", 44 bài "Quần Thần Phú", 4 bài "Hoài Nam Ca Thi", 19 quyển "Hoài Nam Tạp Tinh Tử", 1 cuốn "Hoài Nam Vạn Tất Thuật".

Các tác phẩm của ông ta bao hàm các lĩnh vực chính trị, triết học, đạo đức, lịch sử, văn học, kinh tế, vật lý, hóa học, thiên văn học, địa lý, nông nghiệp thủy lợi, y học, hoàn toàn không giống một đời Lệ vương không học không nghề như vậy.

Hai đời Hoài Nam Vương này thật sự khiến người ta thán phục, vị Lệ vương đầu tiên điểm đầy giá trị vũ lực, trên sử ký chỉ có hai người được đánh giá là có lực lượng đứng đầu, một người là Sở vương, vị còn lại chính là Lệ vương.

Vị Lệ vương thứ hai thông hiểu rất nhiều kiến thức, từ triết học cho tới lịch sử, đến các phương diện về kinh tế và văn học... Nếu nói tiếp có lẽ mọi người sẽ không tin, quyển sách "Hoài Nam Vạn Tất Thuật" kia thậm chí còn là một quyển sách khoa học.

Hai cha con này điểm gì cũng tốt, chính là thích tạo phản, gien tạo phản đã như thâm căn cố đế, đám con cháu của Lưu Trường không phải tạo phản thì chính là đang trên đường tạo phản, bất kể bọn họ có võ nghệ xuất chúng, hay là học rộng hiểu sâu, hoặc là bình thường vô năng, đều nhất định sẽ phải tạo phản!

Nói như thế này cho dễ hiểu, đứa chắt trai của Lưu Trường cũng bởi vì mưu phản mà bị xử tử.

Sau này, Lưu Cao Bằng trong vọng tộc Tùy Đường chính là xuất phát từ một mạch của Lưu Trường, Lưu Cao Bằng truyền thừa đến nay, có thể nói là trung lương đời đời.

Lưu Trường cũng không thể biết được chuyện Sau này, giờ phút này y cũng chỉ cảm thấy kinh ngạc bởi vì biểu hiện của Lưu An mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment