Y ngữ trọng tâm trường nói: "An à, ngươi là người thừa kế của trẫm, tuy có thể si mê thợ thủ công, nhưng không thể bỏ mặc chuyện chính trị, Đại Hán sẽ không chịu nổi việc nổ ra tranh đoạt một lần nữa, ngươi hiểu rõ ý của trẫm chứ?”
Lưu An nhếch miệng cười ngây ngô, "A phụ, ngài yên tâm đi, trẫm... con hiểu chuyện này.”
Nhìn thấy nhi tử mình cũng có khí chất phản tặc, Lưu Trường lại vui mừng gật đầu.
"Đúng rồi... Thái tử của Yến vương đang đến... Yến vương và trẫm từ trước đến nay cực kỳ thân cận... Hắn lại thích thằng con trai này nhất, ngươi phải đối đãi với nó thật tốt, nước Yến chính là cửa ngõ đông bắc của Đại Hán ta, về sau sẽ có tác dụng cực kỳ quan trọng, không thể khi dễ người ta, biết chưa?” Lưu Trường nhắc nhở.
"A phụ à, con hiểu... Trong những năm qua, trọng phụ đã nhiều lần tặng quà cho con, con cũng không thể bạc đãi con trai của ngài ấy... Chờ lúc gã kia đến, con chuẩn bị mang theo Khải, Tường, còn có Thái tử nước Sở cùng đi nghênh đón... Đúng rồi, a phụ, có phải nên để cho Lương, Triệu, Ngô, Giao Đông, Tề, Thành Dương đều phái Thái tử tới, mọi người cùng nhau học tập ở Thái học hay không..."
Lưu Trường híp mắt lại, "Ngươi muốn để cho bọn họ phái hạt nhân đến?”
"Không, a phụ, không thể tính là hạt nhân."
Lưu An rất bình tĩnh nói: "A phụ đã cùng lớn lên với vua của các nước chư hầu xung quanh, bởi vậy tình cảm rất thâm hậu, cũng có thể tín nhiệm bọn họ, nhưng hôm nay, chúng con lớn lên ở khắp nơi trên Đại Hán, không có giao tình gì với nhau, đợi đến khi chúng con bắt đầu nắm giữ đại quyền, còn có thể ở chung hòa thuận như bây giờ sao? Chỉ sợ sẽ gây ra thảm kịch... huynh đệ bất hòa.”
"Cho nên con cảm thấy, nếu mỗi một đời Thái tử nước chư hầu đều có thể lớn lên ở Trường An, cùng theo quân vương, quan hệ thân thiết với nhau, cũng làm sâu sắc hơn cảm giác tán đồng về Đại Hán, chúng ta có thể tìm lão sư tốt nhất đến dạy bọn họ, để cho bọn họ biết được đạo lý trung lương.
“Đây là điều mà sư phụ ngươi dạy cho ngươi?” Lưu Trường híp mắt hỏi.
Lưu An sửng sốt, lắc đầu, "Đều do con tự mình nghĩ đến.”
"Ha ha ha, ngươi đừng hòng gạt trẫm, lúc trẫm chơi trò này, ngươi vẫn đang còn ở trong bụng a mẫu ngươi! Nói thật ra xem! Ý tưởng này là của người nào?”
Lưu An rất buồn bực, "Đây thực sự là ý nghĩ của nhi thần..."
"Trẫm sẽ không bô bô nói ra đâu... Ngươi cứ nói thật đi.”
"Chính do bản thân con nghĩ ra...."
Lưu Trường nở nụ cười, thậm chí còn nháy mắt với Lưu An, "Không sai, không hổ là nhi tử của trẫm, có chết cũng không nhận! Như thế là được rồi! Nhớ kỹ, đây chính là những gì mà ngươi nghĩ!”
Vẻ mặt Lưu An tràn đầy ấm ức, đây vốn là suy nghĩ của ta a!!!
Lưu An đã có thể nghĩ đến tương lai, bất kể mình đưa ra ý nghĩ như thế nào, đám quần thần gần như chắc chắn đều sẽ cho rằng là vì mình đoạt được từ người khác, dù sao đã có ví dụ sống động của vị a phụ trước mặt mình. Lưu Trường lại dặn dò rất nhiều chuyện, sau đó xoay người lại, nhìn về phía điện Tuyên Thất.
"Ngươi nói xem, nếu trẫm đánh Vương Lăng một trận, có phải sẽ không còn kẻ nào tiếp tục làm phiền trẫm không?"
"A phụ... Một quyền của ngài cũng đủ để cho ngài ấy về trời... Chi bằng cho ngài ấy một cái thống khoái.”
"Ài... Ngươi có cách nào khiến vị Hoàng lão này câm miệng không?”
"Có, nếu a phụ tin tưởng con, ngày mai con có thể mang theo bọn họ đến nhận tội với ngài."
"Ồ???.” Lưu Trường kinh ngạc nhìn thằng con trai mình, "Tự tin như vậy?”
"A phụ có tin con không?" Lưu An hỏi.
“Tốt, trẫm tin tưởng ngươi một lần, đi làm đi, mang theo lệnh của trẫm!”
"Vâng !!!"
"Thế nhưng trước tiên phải đi nghênh đón Thái tử nước Yến, không cần vội vàng đối phó với Hoàng lão." Lưu Trường dặn dò.
“Vâng!”
Lưu Hiền trẻ tuổi ngồi trên xe ngựa, tò mò đánh giá xung quanh, tuy hắn được sinh ra ở Trường An, nhưng chưa trưởng thành đã theo a phụ đến nước Yến, hiện giờ ngược lại có chút xa lạ đối với Trường An này, thế nhưng cảnh tượng thịnh vượng ở nơi này lại không khiến cho vị Thái tử này quá kinh ngạc, Trung Nguyên? Chỉ có như vậy? Cũng không khác gì so với nước Đường hay sao!
Ngay khi xe ngựa của Lưu Hiền đi tới Trường An, từ xa đã nhìn thấy một đám người đến nghênh đón hắn.
"Đây là Thái tử An mang theo người đến nghênh đón ngài, xin ngài đừng thất lễ, nhớ kỹ lời dạy bảo của Đại vương." Đại thần đi theo hắn lập tức mở miệng nhắc nhở.
Cũng không cần tên đại thần này nhắc nhở, Lưu Hiền cũng biết mình nên làm như thế nào, nghiêm túc nói: "Tuổi tác của ta mặc dù lớn hơn Thái tử, nhưng ta nguyện ý coi hắn là huynh!”
Lưu Hiền cũng có loại phong thái rộng lượng, hào phóng của Yến vương, cả người thoạt nhìn anh vũ bất phàm, khó trách có thể được Yến vương sủng ái như vậy.
Hắn nhảy xuống xe, nhanh chân sải bước đi về phía Lưu An.
Lưu An cười ha hả đón lấy vị Thái tử này, hơn nữa còn giới thiệu mọi người cho hắn.
"Vị này là Hà Tây vương - Tường, đây là Thái tử nước Sở, Dĩnh Khách, vị kia là công tử nước Ngô tên là Khải….”
Lưu Hiền cười chào hỏi bọn họ, mọi người cùng nhau hàn huyên, Khải nhìn chằm chằm cử chỉ tiêu sái của hắn, lập tức bắt đầu kề vai sát cánh với hắn, "Thế nào, có muốn cùng đi uống rượu hay không? Ngươi từ xa đến đây, dù sao cũng phải chơi vài ngày, sau đó lại đi bái kiến Thiên tử mới được!”
“Bệ hạ!”
“Gọi Trọng phụ!”
Lưu Trường vung tay lên, có chút không vui cắt đứt Lưu Hiền đang muốn làm ra lễ bái, Lưu Hiền vội vàng đổi giọng, "Trọng phụ!”
“Ha ha ha, nào, ngồi xuống!”
Lưu Trường phất phất tay, liền kéo hắn đến ngồi ở bên cạnh mình, đánh giá vị do tử trước mặt này từ trên xuống dưới, Lưu Hiền có dáng người cao lớn, anh vũ bất phàm, rất có phong phạm của Yến vương, trong thế hệ con cháu tôn thất của bọn họ, tướng mạo của cái thằng này cũng có thể xếp đầu.
Diện mạo của Lưu Bang không tệ, nữ tử bị ông ta nhìn trúng đương nhiên cũng không thể xấu xí được, bởi vậy diện mạo của con nối dõi ông ta đều rất xuất sắc, cho dù mập mạp như Lưu Khôi thì cũng là trắng trẻo dễ thương, ngũ quan đoan chính, nhìn qua đã mang theo một cỗ hòa khí, mà đến đời thứ hai này mà, chỉ riêng trong đám con cháu tôn thất mà Lưu Trường đã được gặp, tuấn tú đẹp mã nhất vẫn là Thái tử nước Sở - Lưu Dĩnh Khách.
Lưu Dĩnh Khách quả thực không giống với nhà họ Lưu bọn họ, bình tĩnh, ôn hòa, ngại ngùng, thành thật, bất kể phương diện nào cũng không hề dính dáng với nhà họ Lưu, cho dù là như nhị ca, tốt xấu gì cũng dính chút di truyền về phương diện tửu sắc, nhưng cái thằng này quả thực chính là Thánh nhân, không đi theo mấy tên huynh đệ của mình gây loạn, cả ngày thành thành thật thật đọc sách, còn chiêu hiền đãi sĩ, không trộm gà cũng không vợt chó.
Tính cách này không hề giống Cao Hoàng đế một chút nào, thậm chí không hề có chút phong thái của Sở vương, Sở vương thân là đệ đệ của Cao Hoàng đế, tốt xấu gì cũng kế thừa đặc điểm trai hiền thích nữ sắc, nhưng cái thằng này hoàn toàn không có, hắn không thích uống rượu, cũng không thích ăn thịt, càng không thích săn bắn, chỉ biết nho nhã điềm đạm.
Nếu không phải cái thằng này có một bộ phong độ của người trí thức, bộ dáng nho nhã giống như Trọng phụ, Lưu Trường chắc chắn phải hoài nghi gã này có thực sự là con ruột của Trọng phụ hay không.
Giờ phút này, những tên đệ tử tôn thất này đang ngồi ở hai bên trái phải Lưu Trường, mấy tên gia hỏa An Tường Khải đã có chút ngồi không yên, sốt sắng muốn mang theo đồng bọn mới đi chơi, Lưu Hiền thì có thể xem là bình tĩnh, thế nhưng nhìn ánh mắt nóng lòng muốn thử của hắn, Lưu Trường liền biết, đây lại là một tên trẻ trâu nhà họ Lưu, không thể chịu ngồi yên một chỗ.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com