Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 602 - Chương 602: Khi Đó Ta Còn Trẻ Người Non Dạ

Chương 602: Khi đó ta còn trẻ người non dạ

"Dạo gần đây sức khỏe của a phụ ngươi có tốt không?"

Lưu Hiền đáp: "A phụ rất tốt, thế nhưng vẫn rất nhớ ngài, người thường hướng phương nam kính rượu.”

“Ha ha ha, trẫm sẽ đi gặp hắn!”

Lưu Trường hàn huyên với hắn, Lưu Hiền lại nói đến tình cảnh nước Yến hiện giờ, khi nói đến chuyện săn bắn gì đó, mấy người lập tức liền có hứng thú, duy chỉ có Lưu Dĩnh Khách là yên lặng nhìn những người này, trầm mặc không nói, hắn thật sự không có hứng thú gì đối với chuyện săn bắn.

Lưu Trường hàn huyên một lát, phất phất tay, nói: "Được rồi, các ngươi đi chơi đi! Trẫm sẽ không giữ ngươi ở đây nữa!”

Lưu Hiền mừng rỡ, vội vàng bái biệt trọng phụ, sau đó cười ha hả cùng các huynh đệ đi ra ngoài, vừa mới đi ra khỏi Hoàng cung, Lưu Dĩnh Khách đã cáo từ bọn họ muốn rời đi, Lưu Tường lập tức nhíu mày, "Dĩnh Khách à, ngươi đã ở Trường An bốn năm năm, nhưng lại chưa từng du ngoạn với chúng ta một lần, chẳng lẽ là khinh thường những huynh đệ chúng ta hay sao?”

Lưu An hắng giọng một cái, thấp giọng nói với Lưu Tường: "Trọng phụ... là trọng phụ.”

“Đúng, chẳng lẽ khinh thường trọng phụ chúng ta sao?” Lưu An vỗ trán mình một cái, lập tức cực kỳ xấu hổ nhìn Lưu Dĩnh Khách, nói: "Trọng phụ, xin ngài đừng trách tội cái thằng ngu này."

Lưu Tường sửng sốt, lập tức cúi đầu trầm tư, nếu tính toán thật kỹ, a, hình như cái thằng này thật sự là trọng phụ của mình.

Lưu Dĩnh Khách là con trai của Sở vương, trên thực tế hắn hẳn là cùng cấp bậc với Lưu Trường, thế nhưng bởi vì Sở vương còn sống, hắn thường xuyên bị Lưu Trường coi như là tiểu bối, Lưu Dĩnh Khách cũng không quá quan tâm đối với việc này, hiện tại nghe được lời nói của Lưu An, Lưu Dĩnh Khách lắc đầu, nghiêm túc nói: "Cũng không phải là như vậy, chẳng qua do ta không giỏi săn bắn, không giỏi uống rượu, nếu cùng ra ngoài với các ngươi, chỉ sợ khiến các ngươi mất hứng mà thôi.”

"Ai nha, trọng phụ nói cái gì vậy! Ta còn chưa từng được nâng cốc với ngài đấy! Xin đi theo chúng ta một lần!” Lưu Khải trực tiếp ra tay, kéo Lưu Dĩnh Khách đi ra ngoài, mà Lưu Dĩnh Khách cũng không còn cự tuyệt nữa.

Khi đám người nhà họ Lưu này hùng hổ chạy như bay trong thành Trường An, các giáp sĩ chỉ còn biết khóc không ra nước mắt, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng, nhìn đám giáp sĩ muốn mình dừng lại, lại không đuổi kịp mấy người mình, đám người Lưu Tường cười ha ha, việc đùa giỡn đám giáp sĩ ở Trường An là niềm vui lớn nhất của bọn họ mỗi ngày.

Có đôi khi bọn họ có thể trêu đùa thành công, nhưng đôi khi lại chạy không thoát được.

Các giáp sĩ áp giải đám gia hỏa này đi tới Đình Úy, không có biện pháp nào khác, ngoại trừ Đình Úy, cũng không có ai dám làm gì mấy thằng nhãi ranh này.

Không biết vì sao, trên mặt Vương Điềm Khải hôm nay lại không có một chút phiền não, hắn cười ha hả tỏ vẻ: Để cho Hữu giám mới tới của Đình Úy phụ trách chuyện này đi.

Khi Lưu Tường, Lưu Khải, Lưu An bày ra vẻ mặt ngang ngược, thể hiện dũng khí tuyệt đối sẽ không khuất phục Đình Úy, Hữu giám mới nhậm chức của Đình Úy là Tuyên Mạc Như chỉ biết trầm mặc.

Hắn nhìn mấy đứa trẻ trâu trước mặt, muốn nói lại thôi.

"Phóng xe chạy như điên ở Trường An! Đây là một trọng tội! Nếu làm người khác bị thương thì thế nào?!” Tuyên Mạc Như lớn tiếng chất vấn.

Lưu Tường khinh thường nói: "Vậy chờ có người bị thương rồi xử lý chúng ta là được!”

"Sao ngươi có thể khinh thường luật pháp như vậy!"

"Ta!!"

"Ngươi muốn gì? Ngươi có thể làm gì được?! Quả nhân là vua Hà Tây!” Lưu Tường đắc ý nói.

Tuyên Mạc Như tiếp tục trầm mặc lần nữa, hắn cũng không biết nên xử trí bốn thằng nhóc con trước mặt như thế nào, Lưu Dĩnh Khách đã được thả đi, bởi vì hắn cũng không hề phóng xe, chẳng qua là nạn nhân bị kéo theo mà thôi, hiện giờ ở trước mặt Tuyên Mạc Như chỉ còn bốn người An Tường Khải Hiền, nhưng bốn vị công tử ca này, người nào cũng đều khó có thể giải quyết, khi hắn đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía những quan lại có thâm niên xung quanh, những người này lại chỉ sâu kín nhìn hắn.

Ánh mắt của bọn họ dường như là đang nhắc nhở Tuyên Mạc Như cái gì đó.

Cảnh tượng quen thuộc, đối thoại quen thuộc, trong lòng Tuyên Mạc Như cũng có thể xem như trăm mối cảm xúc đan xen, ai có thể nghĩ tới, sau khi lớn lên ta lại làm loại chuyện này?

Cuối cùng, Tuyên Mạc Như chỉ có thể quyết định nhốt mấy tên này lại trước, hơn nữa còn liên lạc trưởng bối của bọn họ đến nhận người.

Tuyên Mạc Như không đợi được Loan Bố, chỉ chờ được Thành Dương vương Lưu Chương của Tú Y.

Sau khi Lưu Chương bất đắc dĩ nói lời xin lỗi, mang những tên đệ đệ ngu xuẩn này rời khỏi đây, Tuyên Mạc Như rốt cuộc mới thở dài một tiếng, nhìn những quan lại quen thuộc với ánh mắt phức tạp kia, hắn cũng nói không nên lời, chỉ còn biết hắng giọng, "Nếu như trước kia có chỗ nào có lỗi với các vị, xin được tha thứ, khi đó ta còn trẻ người non dạ….”

"Không ngại, không có gì đáng ngại, đó đều là chuyện mười năm trước, chúng ta sẽ không trách tội, xin ngài yên tâm đi, về sau chỉ cần ngài đến xử lý chuyện như vậy là tốt rồi, đây không phải là gây khó dễ với ngài, chủ yếu là do ngài tương đối có kinh nghiệm trong phương diện này.”

Lưu An tuy vẫn đang chơi đùa, nhưng hắn cũng không quên lời dặn dò của a phụ.

Nhóm danh sĩ học phái Hoàng lão càng ngày càng ầm ĩ, ngay cả cung Trường Nhạc của Lữ hậu cũng không còn yên bình như ban đầu, Lữ hậu mặc dù không dễ ở chung, nhưng nàng thực sự không phải là người thích lạm sát, trừ phi thật sự chọc giận bà, hoặc là thật sự có mâu thuẫn không thể hòa giải, thái độ của những học giả Hoàng lão này đối với Thái hậu vẫn cực kỳ cung kính, cũng không dám trực tiếp phê phán Lưu Trường, ngược lại đổ toàn bộ sai lầm lên người Chu Xương cùng Triệu Bình.

Lữ hậu cũng không đến mức bởi vì bọn họ tới tìm mình mà bắt toàn bộ lại xử tử, trong lòng bà thực ra cũng có chút lo lắng.

Tuy nói Đại Hán bây giờ quả thật cường thịnh, thế nhưng chuyện lao lịch của mấy trăm vạn người dù sao cũng không phải là con số nhỏ.

Lưu Trường đứng ở vị trí khá cao, cũng sẽ luôn có chỗ không nhìn thấy được, rất nhiều chính sách sẽ có khác biệt rất lớn giữa hoạch định và đưa vào thực tiễn, mặc dù trước mắt quan lại các nơi, đại thần triều đình đều là nhân kiệt rất ưu tú, nhưng Lữ hậu cũng không hy vọng chuyện này sẽ cổ vũ cho tính cách thích việc lớn hám công to của y.

Hiện giờ mình còn đang ở đây, còn có thể kiềm chế được cái thằng này, nhưng dù sao mình cũng đã có tuổi, nếu đến một ngày mình không còn nữa, cái thằng nhãi ranh này lại cố ý muốn phát động hai trăm vạn, ba trăm vạn, thậm chí năm trăm vạn dân lực, ai có thể ngăn cản được hắn chứ? Lưu Trường bây giờ vẫn còn tương đối lý trí, trăm vạn người lao dịch nghe có vẻ dọa người, trên thực tế đều khởi công ở ngay bản xứ, thời gian thi công lại ngắn, không đến mức gây thành đại họa, nhưng là người đều sẽ có lúc thay đổi, thằng nhãi ranh này hiện giờ còn trẻ, sau này nếu đã già đi, loại tính cách thích việc lớn hám công to này lại tiến thêm một bước thì nên giải quyết như thế nào?

Lúc trước khi Lưu Doanh còn sống, Lữ hậu rất lo lắng cho tương lai, lo lắng khi mình không còn nữa, Lưu Doanh sẽ bị quần thần trói tay trói chân, không làm được gì cả.

Hiện giờ tuy Lưu Trường đăng cơ, thế nhưng Lữ hậu vẫn không thể thảnh thơi được, bà lo lắng khi mình buông tay nhân gian, sẽ không còn ai có thể trói tay trói chân cái thằng này được, để cho hắn làm bậy theo ý mình.

Hai đứa con trai của nàng quả thực chính là hai thái cực, nếu có thể trung hòa một chút thì tốt biết bao.

Lữ hậu lại một lần nữa tiễn đám đại gia Hoàng lão đi, lúc bà cau mày, lo lắng suy nghĩ chuyện vừa nãy, Lưu An đã cười ha hả nhảy ra.

Cái thằng nhãi ranh này luôn đột nhiên xuất hiện, lại nhanh chóng biến mất không tung tích.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment