"Đại mẫu!!"
Một khắc nhìn thấy Lưu An, khuôn mặt nghiêm túc của Lữ hậu lập tức nở nụ cười, tốc độ đổi sắc mặt cực nhanh, ngay cả Lưu Trường vẫn còn kém xa, Lữ hậu cười tủm tỉm kéo tay thằng cháu trai, "Có đói bụng không? Mấy ngày nay ngươi chơi ở đâu vậy? Người đâu! Mang thức ăn lên đây!”
Khi Lưu An há miệng thật lớn ăn cơm, Lữ hậu lại ôn nhu sờ đầu nó.
"Đại mẫu... Ngài không cần phải lo lắng đâu.”
"Ồ? Lo lắng về chuyện gì?”
"Lo lắng cho a phụ ... A phụ nhìn như lỗ mãng, thích làm việc lớn hám công to, nhưng người sẽ luôn luôn để ý đến tình cảnh của dân chúng… sở dĩ các vị Hoàng lão kia nói như vậy, chỉ bởi vì bọn họ lo sợ học vấn của mình không được quân vương coi trọng nữa, cho nên làm to chuyện rất nhiều vấn đề trong đó lên, cũng phóng đại những khuyết điểm trên người a phụ..."
"Lệnh trăm vạn người lao dịch, nếu nói sẽ không xảy ra một chút vấn đề thì cháu không tin, a phụ chắc chắn cũng sẽ như vậy, thế nhưng cũng không thể bởi vì sẽ có vấn đề xảy ra mà không làm, tu sửa đường sá, đây chính là một đại công trình a, có cơ sở của nước Tần để lại, chỉ cần không mất thời gian quá dài là có thể làm cho các nơi được liên kết thành một mảnh, mà nếu tiếp tục chờ đợi, vậy thì những con đường từ thời Tần kia sẽ không còn khả năng tu sửa nữa, đến lúc đó cho dù muốn xây dựng lại, không biết sẽ hao phí biết bao nhân lực vật lực a?"
Nghe đứa cháu trai của mình nói chuyện, nụ cười trên mặt Lữ hậu càng lúc càng nhiều.
Cũng không phải bởi vì những lời này của Lưu An đã đánh tan khúc mắc trong lòng bà, chỉ vì những biểu hiện này của hắn đã khiến cho bà thật sự vui mừng.
Người có thể trung hòa giữa Lưu Doanh và Lưu Trường, chẳng phải là tên hậu bối trước mặt hay sao?
Giờ phút này lại có thị vệ đi vào, thấp giọng nói: "Thái hậu, các vị đại gia Hoàng lão Vương Sinh lại cầu kiến một lần nữa”
Lữ hậu lập tức nhíu mày, đang muốn răn dạy, thế nhưng Lưu An đã vội vàng đứng dậy.
"Đại mẫu, cháu có biện pháp để cho đám người này đổi giọng, sẽ lập tức chuyển thành ủng hộ việc lao dịch này, ngài có tin tưởng không?"
Lữ hậu sửng sốt, bà dùng ánh mắt cực kỳ hồ nghi nhìn thằng cháu trai trước mặt, nói: "Những người này thật sự khó chơi, lại không tiện xuống tay, ngươi thì có biện pháp gì được?”
Lưu An lại rất tự tin, vung bàn tay nhỏ bé lên, liền để cho thị vệ gọi những đại gia Hoàng lão kia vào.
Rất nhanh, một đám đại gia Hoàng lão đức cao vọng trọng nối đuôi nhau đi vào, tổng cộng có bảy tám người, bọn họ đều là người đã có tuổi, chống quải trượng, lại nhậm chức ở Thái học một thời gian dài, có rất nhiều công lao đối với Đại Hán, không hiển lộ bất cứ nhược điểm gì, đương nhiên, nếu Lữ hậu muốn cho người nào rơi đài, cũng không cần phải đào móc ra nhược điểm của bọn họ, ban cho một bộ khôi giáp là có thể xong việc, chẳng qua những người này vẫn chưa đạt tới trình độ đó.
Khi bọn họ đi vào trong điện, nhìn thấy Lưu An thì cả đám đều chấn động, cũng vội vàng hành lễ gặp mặt với hắn.
Không giống một tín đồ Hoàng lão nhiều lần nhảy ngang như Lưu Trường, Lưu An là môn sinh chân chính của Hoàng lão... Lưu Trường yêu thích học phái gì, hoàn toàn phụ thuộc vào lý luận trong thời gian đó y cần học phái nào, bởi vậy bất kể là Hoàng lão hay Nho gia, đều cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ với y, nhưng Lưu An thì lại khác, hắn cho tới nay đều đứng về phía Hoàng lão, vẫn luôn tự xưng là môn sinh của trường phái này.
Những người này khách khí bái kiến Lữ hậu, lại tiếp tục nhắc tới chuyện lao dịch kia một lần nữa.
Lưu An ban đầu còn rất nghiêm túc lắng nghe, nhưng chỉ sau một lát, lập tức giận tím mặt.
"Đại mẫu!! Các ngài ấy nói đúng!!”
Một tiếng rống giận này của Lưu An cũng khiến cho đám người Hoàng lão sợ tới mức không nhẹ, bọn họ kinh nghi bất định nhìn hắn, lại nhìn thấy Lưu An giờ phút này cực kỳ bi phẫn, hắn dụi dụi hai mắt, nói: "A phụ bị gian nhân mê hoặc, phát động lao dịch đến hại nước hại dân, đây chắc chắn là do đám người Nho gia kia! Cháu còn nghe nói, kẻ tấu lên a phụ phát động lao dịch, chính là quốc tướng nước Triệu - Giả Nghị!”
Lưu An nghiêm túc nói: "Cháu đã sớm nhìn không vừa mắt hành vi này của a phụ, trước đó cũng đã sáu lần đi qua khuyên can ngài ấy.”
"Nhưng a phụ lại càng ngày càng tức giận, sau mỗi một lần khuyên can, thái độ của ngài ấy đều sẽ trở nên càng thêm ác liệt, hôm qua khi cháu đi khuyên can, a phụ đuổi cháu ra ngoài, còn nói nếu tiếp tục nghị luận chuyện này, liền muốn phế tước vị Thái tử của cháu!"
“Nhưng vì học tập Hoàng lão, vì đại nghĩa thiên hạ, cháu làm sao có thể lùi bước được?!"
"Đại mẫu! Xin ngài khuyên a phụ một chút được không!”
Nghe Lưu An nói như vậy, sắc mặt Lữ hậu lại lập tức trở nên cực phức tạp.
Bà cau mày, có chút không vui nói: "Hắn thậm chí còn không muốn nghe lời ta, vậy sao có thể chịu lắng nghe ngươi cho được? Sau này ngươi cũng không cần phải lăn lộn vào trong chuyện này nữa.... Tương lai còn cần ngươi phát huy học thuyết Hoàng lão, quản lý Đại Hán thật tốt..."
Đám người Hoàng lão giờ phút này lại hai mặt nhìn nhau.
"Thái tử điện hạ, ngài thực sự đã đi khuyên sao.”
"Tất nhiên... các vị xem đi, vết thương trên cánh tay ta chính là do bị a phụ đánh... Thế nhưng các ngài cũng không cần lo lắng, ta nhất định có thể thuyết phục được a phụ, bảo ngài ấy không tiếp tục phát động lao dịch nữa!!”
"Cho dù phải đánh bạc cái vị trí Thái tử này, ta nhất định cũng không chùn bước!"
Lưu An nói xong, xoay người đang muốn đi ra ngoài, mấy vị đại gia Hoàng lão lập tức gạt nhau xông lên, ngăn cản hắn lại.
“Không thể, không thể được!”
Ảnh hưởng của Hoàng lão bây giờ đã không còn như lúc trước, Nho gia trải qua một loạt thao tác của Thúc Tôn Thông, đang có thế đuổi theo sát nút, mà Thái tử thuộc học phái Hoàng lão, đây là lá bài tẩy lớn nhất mà Hoàng lão có thể xuất ra trước mắt, Thái tử nghiêng về loại học phái nào, đó chính là yếu tố quyết định học phái kia có thể được quân vương coi trọng trong tương lai, Hoàng lão cực kỳ hài lòng với vị Thái tử trước mặt này, nếu chỉ vì vấn đề lao dịch mà bị vị hôn quân kia phế bỏ, vậy nên làm sao mới tốt a?
Huống hồ loại chuyện phế bỏ Thái tử này, vị hôn quân kia cũng không phải là không dám làm, dù sao Cao Hoàng đế cũng đã từng... Khụ khụ, chuyện này cũng không nên đề cập tới, dù sao nếu để Hoàng lão lựa chọn tranh chấp ở trước mắt cùng Hoàng đế trong tương lai, vậy bọn họ chắc chắn vẫn sẽ lựa chọn vế phía sau rồi.
"Thái tử có tấm lòng vì thiên hạ, chúng thần đều đã biết, thế nhưng Đại Hán không thể không có người hiền minh như Thái tử ngài, ngài không thể làm như vậy được."
"Không, khinh dao bạc phú, vô vi mà trị, đây mới là căn bản của Đại Hán ta, làm sao có thể mặc kệ cho a phụ làm bậy được? Ta phải ngăn ngài ấy lại! Xin chư vị đừng can ngăn!”
Lưu An rất kiên quyết, một bộ dạng muốn hy sinh không chút hối hận vì Hoàng lão.
Nhưng không có ai trong đám đại gia Hoàng lão này cảm động vì hắn, bọn họ lại cực kỳ sợ hãi.
Náo ra loại chuyện như vậy, nếu một Thái tử có tư tưởng thuộc về Hoàng lão bị phế bỏ đi, vậy nên làm thế nào cho phải?? Tên Thúc Tôn Thông không biết xấu hổ kia vốn đã nhìn chằm chằm Thái tử, lúc này cũng không thể xảy ra chuyện a, mấy vị đại gia Hoàng lão đưa mắt nhìn nhau vài lần, trong lòng đều đã đưa ra quyết định.
"Thái tử điện hạ... Có việc nên làm, có việc không nên làm, Đại Hán hiện tại đã rất cường thịnh, nên cho dù là lao dịch, thời gian làm việc cũng không tới ba tháng, một ngày làm việc cũng không quá bốn canh giờ, cũng không thể tính là hà khắc.
"Sao ngài có thể nói như vậy được? Chuyện lao dịch liên quan đến trăm vạn người! Đây chẳng phải là chính trị khắc nghiệt? Vậy cái gì mới có thể xem như là cai trị hà khắc?!”
Sau đó Lữ hậu liền nhìn thấy một màn khá là ma huyễn.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com