Bà nhìn thấy đám người trong trường phái Hoàng lão này bắt đầu tìm cớ, trích dẫn kinh điển biện hộ cho Lưu Trường, mà Lưu An thì điên cuồng chỉ trích hành vi của a phụ, thế công thủ liên tục thay đổi, song phương không ngừng tranh luận, không những thế, Lưu An khi đối mặt với nhiều đại gia Hoàng lão như vậy, tranh luận vậy mà không rơi vào thế hạ phong.
Điều này khiến cho các vị đại gia kia cực kỳ vui vẻ, không hổ là Thái tử trường phái Hoàng lão a, học vấn, năng lực như thế này, chờ hắn lớn lên, vậy còn gì phải lo lắng nữa?
Nhưng bên trong vui vẻ cũng cất giấu bi phẫn của bọn họ, làm cách nào để khuyên nhủ được cái thằng ngốc này đây? Ngươi cũng đừng chơi dại như vậy a! Tên hôn quân kia lúc cực kỳ tức giận sẽ chẳng quan tâm ngươi có phải con trưởng hay không!
Lữ hậu nhẹ nhàng lắc đầu, bà sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy học phái Hoàng lão cổ vũ chuyện lao dịch… Mà thằng nhãi ranh kia cũng không chịu buông tha, chơi đến cùng luận bàn với những đại gia này hơn một canh giờ, ngay khi đám người này đã sắp chịu không nổi, cuối cùng hắn cũng cúi đầu chịu thua.
“Được rồi, nếu các ngài đã nói như vậy, ta cũng sẽ không tới khuyên can..."
“Thật tốt quá!”
“Thái tử có thể nghĩ như vậy thì quá tốt!”
Lưu An nhu thuận hành lễ với bọn họ, sau đó lập tức rời đi.
Sau khi tiễn Thái tử rời đi, Lữ hậu lúc này mới nhìn về phía đám người kia, hỏi: "Vậy các vị còn có chuyện gì khác không?”
"Vâng… Không, không còn nữa.”
Khi Lưu An tới tranh công với Lưu Trường, Lưu Trường cũng có chút kinh ngạc, sau khi y nghe Lưu An kể chuyện thú vị xảy ra trong cung Trường Nhạc, không khỏi cười ha ha.
“Diệu kế, trẫm cuối cùng cũng bắt được chân đau của đám Hoàng lão này, về sau bọn chúng dám ngược dòng, trẫm liền phế Thái tử!”
Biểu lộ trên mặt Lưu An lập tức sụp đổ.
"A phụ... Ngài đối xử với người có công như vậy sao?”
"Không nói đến cái này, trẫm còn có một chuyện, cũng phải giao cho ngươi đi xử lý."
Nhìn thấy a phụ cuối cùng tán thành năng lực của mình, Lưu An cũng lập tức kích động, "Xin a phụ cứ phân phó!”
"Vương Lăng.... Nếu ngươi có thể thuyết phục được lão già đầu sắt Vương Lăng này, trẫm sẽ cho người làm cho ngươi một bộ vương miện đặc hữu!”
“Lời này là thật?!"
“Không chút giả dối!”
Lưu An lập tức gật đầu đồng ý, Lưu Trường nhìn thằng con trai trước mặt, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng.
"Rất tốt, sau này ngươi phụ trách chuyện trong nước, trẫm có thể an tâm ra ngoài ăn… tuần tra dân tình, thảo phạt cường đạo... Sẽ không bị trói buộc trong thành Trường An này như hiện tại nữa. Tốt! Quá tốt!”
Thời gian này, Lục Giả đại khái là người bận rộn nhất ở tây bắc Đại Hán.
Ông dẫn sứ đoàn đi tới đi lui khắp Tây Vực, theo người Hung Nô tan đàn xẻ nghé, cuộc đọ sức giữa hai đại đế quốc cũng đã chính thức hạ màn, nhưng mọi chuyện lại không hề dễ dàng chấm dứt như vậy, hiện tại chính là lúc Đại Hán hái quả ngọt thắng lợi, sau khi đế quốc Hung Nô bại lui, để lại những khoảng trống cực kỳ mênh mông, Đại Hán sẽ phải phủ lên màu sắc của riêng mình, nói đơn giản hơn thì chính là mở rộng phạm vi thế lực.
Các nước chư hầu ở Tây Vực rất nhiều, có đếm cũng không xuể, trong đó có quốc gia đạt được không ít chỗ tốt trong giao phong giữa hai đại đế quốc, một bước lên trời, như nước Lâu Lan, quốc gia này ban đầu cũng không được tính là cường thịnh, bởi vì lập trường ủng hộ Đại Hán, hơn nữa được chủ lực cả Đại Hán quanh năm đóng quân ở chỗ này, khiến cho bọn họ thu được chỗ tốt thật lớn, chỉ riêng trang bị quân giới mà Đại Hán đào thải xuống, phân phát cho quân đội chư hầu được chiêu mộ tới, có thể làm cho bọn họ nhảy vọt trở thành cường quốc bên trong khu vực này.
Bọn họ có hơn hai vạn người trải qua binh đoàn toàn kẻ hung ác của Đại Hán thao luyện, trong chiến sự phát huy ra tác dụng mặc dù không tính là quá lớn, nhưng dù sao cũng là quân đội chính diện giao thủ với người Hung Nô, đánh những nước nhỏ xung quanh cũng giống như đánh đệ đệ nhà mình vậy. Mà các quốc gia ban đầu cường thịnh như nước Xa Sư, bởi vì người Hung Nô thất bại mà hoàn toàn suy vong, quốc lực đã mười không còn một.
Giống như các quốc gia xa xôi hơn là Khang Cư, Ô Tôn, cũng đều đã trải qua đủ loại chiến tranh, một nửa Tây Vực đều nghênh đón xáo trộn một lần nữa.
Đối mặt với tình huống nơi này, Lục Giả có ý nghĩ là nâng đỡ ra một địa đầu xà ở các vị trí trong Tây Vực, để bọn họ dẫn đầu, chỉnh hợp các nước xung quanh, để cho bọn họ tự kiềm chế và giám sát lẫn nhau, từ đó hình thành thế cục ổn định ở chỗ này.
Tây Vực cực kỳ khổng lồ, Đại Hán hiện giờ còn chưa quản lý xong năm quận Hà Tây, muốn hoàn toàn biến nơi này thành quận huyện, độ khó vẫn có chút quá lớn.
Hàn Tín cũng không quá để ý đối với loại chuyện này, ngay lúc Lục Giả bắt đầu liên lạc với các nơi, ông cũng đã hạ lệnh khải hoàn hồi triều, những người đầu tiên trở về chính là quân đoàn Lũng Tây, quân đoàn này vốn không xâm nhập sâu vào Tây Vực, về phần quân đoàn nước Đường ở phương hướng Ô Tôn cũng trở về biên cảnh Bắc Địa, còn quân đoàn Hà Tây xâm nhập sâu nội địa thì đã xuất phát không nhanh không chậm trở về chỗ cũ.
Hàn Tín ngồi trên chiến xa, nhắm mắt dưỡng thần.
Các tướng sĩ đã không kiềm chế được nội tâm kích động, nhất là Hạ Hầu Táo, dọc theo đường đi không một phút nào hắn có thể ngồi yên.
"Trận chiến này ta chém đầu nhiều như vậy, chắc hẳn có thể phong triệt hầu chứ? Chính là chủng loại thực ấp cực kỳ nhiều kia!”
"Nếu ta làm triệt hầu, nhất định phải xây dựng Hầu phủ của mình ở Trường An. Án theo quy mô xây dựng của Hầu gia mà làm.”
Ngay khi Hạ Hầu Táo đắm chìm trong ước nguyện tốt đẹp, Quán A lại không hề tức giận mở miệng cắt đứt.
"Ngươi còn muốn phong triệt hầu? Ngươi không có thể hoàn thành mệnh lệnh của chủ soái, lạc đường đi xa, chống lại quân lệnh, ngươi có thể bảo trụ tước vị hiện tại đã là tốt rồi!”
"Nhưng ta chém nhiều thủ cấp như vậy...."
Hai người không ngừng cãi cọ, cuối cùng quyết định đi hỏi người có kiến thức nhất là Trần Mãi.
"Cho dù ngươi chém đầu Kê Chúc xuống, việc không chịu phục tùng quân lệnh, tự mình xuất kích, đã có thể trực tiếp xử tử ngươi.”
"Hả?? Chỗ nào quy định điều này?”
"Quân pháp Đại Hán."
Hạ Hầu Táo lập tức bồn chồn lo lắng, hắn không lo lắng mình sẽ bị chém đầu, đại vương còn sống, kẻ nào dám đến chém đầu mình? Chính là sợ quân công của mình cũng không lên được mặt bàn, hắn trầm tư hồi lâu, bỗng nhiên nghĩ tới điều như đó, như gạt mây thấy ánh mặt trời, đột nhiên thông suốt, vỗ tay kêu lên: "Ta hiện tại còn lo lắng cái đếch gì a! Đại vương đã làm Hoàng đế rồi! Chuyện trong thiên hạ này, không phải từ hắn định đoạt hay sao?!”
“Triệt hầu cái gì a, chờ trở về ta sẽ xin hắn phong tước vị a phụ cho ta!”
Trần Mãi nhíu nhíu mày, điều hắn lo lắng chính là điểm này.
"Táo à... Hiện tại đã không còn giống như trước đây... Chờ đến khi gặp được đại vương, ngàn vạn lần không thể gọi là đại vương, phải xưng hô bệ hạ... Không thể dùng khuỷu tay đẩy, không thể nhìn chằm chằm vào mắt, càng không thể cướp thịt từ trong tay bệ hạ... Cũng đừng mượn xe của ngài ấy... Đừng chửi rủa đại thần khác ở trước mặt ngài ấy nữa.”
Nghe Trần Mãi nói ra nhiều quy củ như vậy, Hạ Hầu Táo có chút không hiểu ra sao, "Sao vậy? Chẳng lẽ đại vương đăng cơ Hoàng đế, không còn nhận chúng ta ư?”
"Không phải là không nhận, cho dù đại vương vẫn nhận, chúng ta cũng không thể bỗ bã như trước kia được. Đây chính là đạo lý giữa quân thần.” Trần Mãi nói.
"Ta không hiểu lắm."
"Ta cũng không hy vọng ngươi sẽ hiểu được, nhớ kỹ lời nói của ta là tốt rồi."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com