Bầu không khí nhất thời trở nên có chút trầm mặc, Hạ Hầu Táo cau mày, thoạt nhìn có chút ủy khuất, Quán A cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Loại bầu không khí trầm mặc này kéo dài cho đến khi bọn họ trở về Hà Tây, khi Hạ Hầu Táo dẫn đại quân tiên phong xuất hiện trên đất Hà Tây, hắn nhìn thấy người quen đến nghênh đón.
"Kháng? ! Kháng! ! !"
Hạ Hầu Táo mừng rỡ, xoay người xuống ngựa, hai huynh đệ gặp nhau, cũng đều nở nụ cười ha ha.
Quán A, Trần Mãi cũng lần lượt chạy tới.
"Á Phu đâu rồi?"
Phàn Kháng hồ nghi hỏi.
"Hắn đã đi làm lính liên lạc cho Hàn... Thái úy... Không phải ngươi cùng đại vương đi Ba Thục ư? Sao bây giờ lại ở đây?”
Phàn Kháng nhếch miệng cười một tiếng, nói: "Không phải các ngươi đã đánh xong trận chiến này sao? Ta liền ngựa không ngừng vó đến lấy quân công..."
Hạ Hầu Táo sửng sốt, mắng: "Dựa vào cái gì?!”
"Ta hiện tại là họ ngoại a."
Hạ Hầu Táo suy nghĩ hồi lâu, vậy mà không có cách nào phản bác cái thằng này, hắn lắc đầu, mắng: "Đều do người a phụ vô dụng của ta, vì sao lại không sinh cho ta một tỷ muội?!”
Đương nhiên, Phàn Kháng cũng chỉ nói đùa mà thôi, hắn cũng không đến mức tới nơi này cướp quân công, cướp quân công của Hàn Tín trái lại không có gì, Hàn Tín cũng không phải quá để ý đến những thứ này, nhưng ở nơi đây còn có phần của Chu Bột, tính cướp quân công của ông ta?? Ha ha, cho dù a phụ của Phàn Kháng cũng không dám làm như vậy, gia hỏa kia đạt được quân công sẽ biến thành chó dữ giữ đồ, chắc chắn sẽ không chia sẻ với bất cứ kẻ nào, trừ phi là Hàn Tín.
Đại quân của Hàn Tín trở về Hà Tây, Loan Bố đương nhiên phải tự mình đến nghênh đón.
Loan Bố tất cung tất kính mang theo Hàn Tín vào thành, còn lại các tướng quân như Chu Bột, Tần Đồng thì đi theo phía sau bọn họ, sau cùng mới là đám người Chu Á Phu, Phàn Kháng... Sau khi vào thành, Loan Bố vốn còn muốn khoản đãi Hàn Tín một phen, thế nhưng Hàn Tín đều không có hứng thú đối với những chuyện này, ông ta chỉ phất phất phất tay, sau đó liền trở về nghỉ ngơi, Loan Bố cũng không vì thế mà cảm thấy tức giận, hắn lấy lễ thần tử tiễn ông ta trở về nghỉ ngơi.
Hắn đương nhiên cũng chỉ có thể khoản đãi các vị đại thần còn lại, đây là thưởng cho tướng sĩ có công, không thể tiết kiệm được.
“Thái úy khổ cực công cao!”
Loan Bố đứng dậy muốn chúc mừng Chu Bột, nhưng không nghĩ tới, Chu Bột lại vội vàng đứng dậy đáp lễ, Loan Bố lập tức mộng, không biết Chu Thái úy đã phải trải qua chuyện gì a, sao bỗng nhiên lại như biến thành người khác vậy? Phải biết rằng, lúc trước gia hỏa này vốn luôn cực kỳ khinh thường Loan Bố, cử chỉ có nhiều vô lễ, nhưng hắn cũng không hề so đo.
Loan Bố thoáng suy tư một phen, liền nhanh chóng nghĩ tới, biến hóa của Chu Bột đại khái là có chút liên quan với Hoài Âm hầu.
Bất kể như thế nào, loại biến hóa này của Chu Bột vẫn có thể xem là chuyện tốt, Cho dù đối với người khác hay là đối với chính ông mà nói, thế nhưng không biết ông ta có thể giữ được bao lâu.
Loan Bố mời rượu từng tướng lĩnh có công này, lễ nghĩa chu toàn, cũng không hề lạnh nhạt bất kỳ một người nào, cũng không quá thân cận với một ai.
Cho đến khi yến hội chấm dứt, mấy tên quần hiền mới cười ha hả đi đến bên cạnh Loan Bố.
“Loan công!”
Loan Bố nhìn thấy bọn họ đều bình an vô sự, cũng khẽ gật đầu, đối với những người này, hắn cũng không cần phải khách khí như trước, lôi kéo đám tiểu gia hỏa này vào bên trong phòng, mọi người tiếp tục ngồi cùng một chỗ, so với bên ngoài, yến hội bên trong này có vẻ càng thêm hòa hợp, đám quần hiền cười ha hả đàm luận chuyện Lưu Trường đăng cơ.
Lúc mọi người đang nói chuyện, bỗng nhiên có một đứa bé choai choai từ ngoài cửa vọt vào, nhanh chóng nhào tới bên cạnh Loan Bố, thanh thúy kêu lên: "A phụ! A mẫu bảo con đến hỏi các ngài có muốn ăn chút gì không?”
Hạ Hầu Táo lập tức không kìm được phun mạnh rượu trong miệng ra ngoài.
Ngoại trừ Phàn Kháng ra, mấy tên quần hiền còn lại đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Loan Bố cùng đứa bé bên cạnh hắn, hoàn toàn nói không nên lời, Hạ Hầu Táo hít sâu một hơi, mờ mịt nói: "Loan công à... Ngươi cũng quá nhanh, không biết... đây là...."
Loan Bố cười to, xoa xoa đầu đứa bé nhỏ kia, "Cũng không cần chuẩn bị đồ ăn gì cả, bảo với a mẫu ngươi rằng không cần chờ ta, hai mẹ con đi nghỉ ngơi trước đi!”
Tiểu tử kia đang muốn chạy ra, Hạ Hầu Táo lại lập tức đưa tay bắt lấy, kéo nó vào trong ngực mình.
"Nhóc con! Không được chạy!”
“Ha ha ha, Loan công đã có con trai rồi a, cháu tên là gì?”
“Bình!”
Hạ Hầu Táo ra vẻ mặt khinh thường, "Cháu nhìn tên mà a phụ cháu đặt xem, chính là người đọc sách đó, thế mà lại lấy một cái tên như vậy?”
Loan Bình nghe được những lời này, ngẩng đầu lên, cực kỳ phẫn nộ nhìn về phía Hạ Hầu Táo.
Loan Bố cũng cau mày, nhìn chằm chằm vào cái thằng kia.
Trần Mãi híp mắt, cũng đưa mắt liếc qua Hạ Hầu Táo.
Tiểu tử kia không thích Hạ Hầu Táo, đương nhiên, chuyện này cũng không quan trọng, bởi vì những người khác cũng đâu có thích hắn đâu.
Thế nhưng đám quần hiền vẫn rất thích tiểu tử này, Phàn Kháng càng vỗ ngực nói: "Lúc trước Loan công đều có ân đối với chúng ta, nếu như cháu lỡ tay phạm tội, chỉ cần báo tên của chúng ta ra, chúng ta sẽ tự mình tới cứu cháu.
Đứa bé kia tò mò hỏi: "Phạm phải chuyện gì ạ?"
"Ví dụ như phóng xe a, đánh người a..."
“Được rồi, Bình, đi ra ngoài tìm a mẫu ngươi!”
Loan Bố vội vàng cắt đứt lời thằng nhãi ranh này, trong lòng hắn cũng hạ quyết tâm, về sau tuyệt đối không thể để con trai mình nhìn thấy đám người này, tránh cho bị bọn họ dạy hỏng.
Đám quần hiền ở lại Hà Tây thềm vài ngày, khiến cho nơi này gà bay chó sủa, cuối cùng vẫn do Chu Á Phu ra mặt, tùy tiện tìm một lý do nhốt bọn họ lại mấy ngày, Hà Tây mới nghênh đón khoảng thời gian thái bình khó có được, Loan Bố cuối cùng cũng hiểu được, muốn nuôi quần hiền này chính là phải chú ý đến số lượng của bọn họ.
Phàm là số lượng quần hiền vượt qua bốn người, nhất định sẽ xảy ra vấn đề lớn, bọn họ sẽ chạy tới chạy lui, bắt đầu phá làng phá xóm, nếu có thể khống chế số lượng của bọn họ dưới ba người, chắc chắn sẽ không có nhiều vấn đề như vậy, đương nhiên Chu Á Phu cũng không được tính ở trong đó, dù sao hắn cũng không xứng làm quần hiền.
Hàn Tín cũng không ở lại Hà Tây quá lâu, ông đi tới Bắc Địa gặp Lý Tả Xa, nghe nói là muốn bàn bạc vấn đề liên quan đến khu vực đang trống rỗng sau khi Hung Nô rời đi, bao gồm làm thế nào để xây dựng thành trì, nên quản lý như thế nào, làm sao để tránh các thế lực mới chiếm cứ vùng đất cũ của Hung Nô, mà nhóm quần hiền thì mang theo Bắc Quân đi trước một bước trở về Trường An.
Khi nhóm người này đến gần Trường An, cảnh tượng dọc theo đường đã khiến bọn họ cực kỳ kinh hãi.
Quy mô Trường An đã tăng lên gấp mấy lần, ở một vài thôn xóm ban đầu thậm chí chỉ là đồi núi xung quanh, giờ phút này đã bị Trường An nuốt vào, dọc đường đều có thể nhìn thấy thợ thủ công đang xây tường thành, bọn họ mang khí thế bận rộn ngất trời, các quan lại gần như cũng tự tay ra trận, không chút nghỉ ngơi, xung quanh có từng đoàn xe ngựa không ngừng vận chuyển vật tư, khắp nơi đều có doanh trướng vô cùng đơn giản được dựng nên, thợ thủ công và dân phu cứ cách một thời gian là có thể nghỉ ngơi ở chỗ này, còn cung cấp đủ loại thức ăn, cách vài ngày còn có thể được ăn thịt.
Còn chuẩn bị y quan, nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, bọn họ sẽ được trị liệu một cách nhanh chóng nhất.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com