Chu Xương mặc dù có chút thẳng thắn, nhưng khi làm việc rốt cuộc vẫn cực kỳ nghiêm túc, suy nghĩ cũng rất chu toàn, những nơi khác ra sao thì không dám nói, thế nhưng chuyện lao dịch ở Trường An này hoàn toàn khác biệt với thời Tần, tất cả dân chúng được triệu tập lao dịch đều là người địa phương, không chuyển từ nơi khác đến làm việc, các huyện phụ trách mỗi một khu vực của riêng mình, mà thời gian lại ngắn, quan lại cũng không dám có hành vi đánh mắng bức sát, ban ngày lao dịch, buổi tối còn có thể trở về nhà nghỉ ngơi...
Hạ Hầu Táo lắc đầu, cảm khái nói: "Sau khi đại vương đăng cơ, quả nhiên bắt đầu khởi công xây dựng Hoàng cung... Ta biết ngay mà!”
"Ăn nói cẩn thận! Là bệ hạ, không phải đại vương, huống chi...đây là xây dựng đô thành, cũng không phải là nơi chỉ mình đại vương ở!”
Đám quần hiền tâm sự, bọn họ không phải là Hàn Tín, đương nhiên sẽ không có người tới nghênh đón, trở về bên trong giáo trường, nghỉ ngơi dưỡng sức vài ngày, sau đó lập tức liền nhận được chiếu lệnh, để cho bọn họ vào cung bái kiến Hoàng đế.
Lại nói tiếp, bọn họ đã quen thuộc vị đại vương này đến mức không thể quen thuộc hơn nữa.
Nhưng cho dù đã quen thuộc như thế, lần diện kiến này vẫn khiến bọn họ cảm thấy có chút sợ hãi, cũng nói không nên lời rốt cuộc là vì sao lại có cái loại cảm giác này, sau một lần Trần Mãi nói ra như vậy, có lẽ đã thực sự khiến cho bọn họ có chút lo lắng, lo lắng vị đại vương từng mang theo bọn họ trộm gà trộm chó kia không nhận ra mình.
Lưu Trường tiếp đón quần hiền trong điện Hậu Đức.
Hầu như tất cả đám quần hiền đều chạy tới, ngoại trừ hai vị còn đang phải chịu tang kia.
Y cực kỳ uy vũ ngồi ở thượng vị, mặc vương phục trên người, khí thế bất phàm, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Đám quần hiền cúi đầu đi vào trong điện, kinh ngạc đánh giá vị đại vương ngồi ở thượng vị kia, không biết có phải là do thân phận Hoàng đế đã gia tăng lên hay không, đại vương giờ phút này thoạt nhìn thật sự cực kỳ uy vũ a. Lưu Trường cúi đầu, cực kỳ nghiêm túc đánh giá bọn họ, cố hết sức giả bộ càng thêm uy nghiêm, thể hiện ra khí chất Hoàng đế của mình.
Đám quần hiền vội vàng đứng lại, trên mặt bọn họ hiện ra vẻ vui mừng tột độ, tuy mấp máy môi nhưng lại không dám lên tiếng, chờ khi thái độ của bọn họ cuối cùng đều cung kính, mới vội vàng hô lớn. "Bệ hạ."
Lưu Trường đứng dậy, tựa như đang rùng mình một cái.
Y nhìn chằm chằm đám người bên dưới, nhóm quần hiền cúi đầu, trầm mặc không nói nên lời, giữa bọn họ phảng phất cách một bức tường rào dày đến mức đáng buồn, thế nhưng đúng lúc này, Lưu Trường rốt cục mở miệng nói chuyện.
“Một đám chó chết, mẹ nó từ Tây Vực trở về còn đi tay không sao?”
"Không thèm mang về cho Quả nhân chút gì đó? Cho dù chỉ là một con cừu?! Ở chỗ Tây Vực ăn nhiều như vậy!”
Nghe được lời chửi rủa quen thuộc, Hạ Hầu Táo lập tức đáp ngược lại, nói: "Đại vương, thần vốn muốn mang theo chút lễ vật tới, nhưng Trần Mãi không cho!”
Trần Mãi giận dữ, "Ta chỉ không cho ngươi đi cướp đồ của nhà người khác! Chẳng lẽ ngươi còn không biết trả tiền sao?!”
Quần hiền lập tức trở lại quỹ đạo quen thuộc, lập tức ầm ĩ cả lên, hô lớn gọi nhỏ, trong điện cũng nhanh chóng biến thành cái chợ, nhưng Lưu Trường hiển nhiên không thèm để ý chuyện này, mọi người đã loạn thành một đoàn, y lớn tiếng gọi người dâng rượu thịt lên, bọn họ tùy ý ngồi xuống, lớn tiếng tâm sự chuyện xảy ra trong thời gian qua.
"Ha ha ha, các ngươi cũng đều biết trẫm không có tâm tư làm Hoàng đế. Thế nhưng, trẫm cũng không có biện pháp a... Thiên tử đã ba bốn lần thỉnh cầu Quả nhân đăng cơ, Thái hậu cũng như thế, quần thần quỳ rạp không dậy, chư hầu vương nói nếu Quả nhân không đăng cơ bọn họ sẽ đâm đầu vào tường tự sát.... Thậm chí khi Quả nhân ra ngoài du ngoạn, gặp phải tiều phu cũng thỉnh cầu trẫm đăng cơ....Đây chính là thiên mệnh sở quy a, trẫm cũng chỉ có thể cố gắng đảm nhiệm cái chức Hoàng đế này.”
"Về sau a, Đại Hán này chính là do trẫm định đoạt, trẫm muốn làm gì thì làm!”
Lưu Trường còn đang lớn tiếng khoác lác, y đương nhiên cũng không quên ba hoa chích chòe kinh lịch của mình lúc ở nước Điền, nói đến thời điểm mình đơn thương độc mã chém giết Điền vương bên trong trăm vạn quân đội, Chu Thắng Chi phối hợp gật đầu, miêu tả cho mọi người biết được một màn kia, có thể nói là rất linh hoạt kỳ ảo.
Như thường lệ, sau khi Lưu Trường khoác lác xong, Hạ Hầu Táo cũng bắt đầu thổi phồng câu chuyện mình lúc viễn chinh Tây Vực.
Trong câu chuyện của hắn, hắn vì phá hư đại kế liên hợp giữa các nước, mấy lần đã tấu lên Hàn Tín, thế nhưng ông ta ghen ghét tài năng của hắn, không chịu nghe, hắn liền mang theo nhân mã của bản thân, đột ngột đánh thủng hậu phương lớn của Hung Nô, đập tan kế hoạch của Kê Chúc, Hàn Tín lúc này mới hối hận không thôi.
Nghe thấy hắn khoác lác như vậy, Chu Á Phu chỉ liếc hắn một cái, nhẹ giọng nói. "Táo à... Nếu như lạc đường nhầm quân cơ, phải dùng công lao để chống đỡ, nếu như cố ý cãi lại quân lệnh, tự ý chủ trương, đó chính là tội chết a.”
Hạ Hầu Táo lập tức thanh tỉnh, vội vàng kêu lên: "Kỳ thật chính là lạc đường! Là lạc đường!”
Nhóm quần hiền đều có rất nhiều câu chuyện để kể, trong đó có lẽ câu chuyện của Tuyên Chi Mạc là nhàm chán nhất.
Hắn thở dài một tiếng, vẻ mặt cực kỳ tang thương nói: "Báo ứng a.”
"Không phải ngươi nhậm chức ở Đình úy sao? Còn nói ngươi và Trương Thích Chi, một người đảm nhiệm Tả giám, một người đảm nhiệm Hữu giám, là cánh tay phải của Vương Bưu Khải... Sao có thể nói là báo ứng được?”
Tuyên Mạc Như ngẩng đầu lên, nhớ lại những chuyện mình phải trải qua trong thời gian này, cảm khái nói: "Đại vương à, chuyện chúng ta làm năm xưa quả thật không đúng a... Thần hiện tại mới biết được mình lúc trước hỗn láo cỡ nào, mấy ngày nay, thần đã bắt Thái tử và đồng bạn hơn mười lần... Nhớ tới các quan lại Đình Úy lúc trước, trong lòng thần càng thêm áy náy... Thần nhớ a phụ của thần rồi.”
"Nhớ a phụ ngươi? Chuyện này có gì khó làm vậy? Ngươi giấu một bộ áo giáp trong nhà mình, bắt lão vào trong Đình Úy gặp mặt không phải là tốt rồi sao?”
“Ta bắt ngươi vào trước!”
“Ta là họ bên ngoại, ngươi không có tư cách bắt ta!”
Lưu Trường nhìn Phàn Kháng dương dương đắc ý, nhắc nhở: "À, đúng rồi, nghe được tin tức ngươi trở về, Khanh đã vui vẻ ôm đứa nhỏ trở về nhà mẹ đẻ, đại khái là theo di mẫu cùng chờ ngươi trở về!”
Phàn Kháng chần chừ một lát, hỏi: "Vậy bây giờ các nàng còn giận thần sao?”
Phàn Thị Nhân ở một bên nghiêm túc nói: "Huynh trưởng nói cái gì vậy, người trong nhà đều rất lo lắng cho huynh đó, giận cái gì mà giận... Ngày nào a mẫu cũng trông mong huynh trở về, chỉ biết rửa mặt bằng nước mắt... Ài..."
Phàn Kháng bỗng nhiên có chút cảm động, kéo tay đệ đệ, tỉ tê: "Sau này chúng ta cùng nhau tới bái kiến a mẫu!”
Chu Thắng Chi lại nói: "Đừng vội chơi.... Lộc đã không còn a phụ rồi, có phải chúng ta nên đến thăm hắn một chút không? Hắn hiện tại cô độc một mình, chính là thời điểm cần chúng ta...."
"Đúng, chắc chắn phải tới thăm ngài ấy."
Đám quần hiền khẽ gật đầu, bọn họ cũng đã ăn thịt dê nhà Kiến Thành hầu không ít lần.
"Mẫu thân!!"
Khi Phàn Kháng kích động đi tới cửa nhà mình, hắn không khỏi nước mắt lưng tròng, chính mình cuối cùng cũng đã trở về nhà.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, Phàn Thị Nhân từ phía sau ôm chặt lấy hắn, cất tiếng hô lớn: "A mẫu! ! Khanh!! Mau tới!! Con đã ôm chặt huynh trưởng! ! Huynh ấy sẽ không thể chạy thoát!!!”
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com