Trong một tòa thành gần Trường Thành ở quận Bắc Địa, có một lượng lớn sĩ tốt nước Đường đóng quân ở nơi đây.
Liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, quân đoàn các nơi được trang bị tinh nhuệ, cực kỳ chỉnh tề, rất có phong thái của nước Tần, đó là Bắc Quân của Đại Hán. Mà quân đội đa số cầm thuẫn, có rất nhiều nỏ mạnh chiến xa, giỏi về thủ, đây là quân đoàn Hà Tây, về phần những người lớn tiếng quát to, bộ dáng cả người như thổ phỉ, dáng người cao lớn, vẻ mặt hung thần ác sát, vậy không cần nhiều lời, đây là quân đội nước Đường.
Sức chiến đấu của quân đội nước Đường tuy không phải là mạnh nhất, nhưng lại là quân đoàn hung mãnh nhất của Đại Hán, bọn họ không thiện chiến bằng quân Bắc Địa, không giỏi thủ bằng quân đoàn Hà Tây, nhưng cướp đoạt thì không người nào dám sánh bằng, bọn họ đi ra ngoài đánh một trận, mang vật tư về đều lớn hơn nhiều so với Bắc Quân và quân Hà Tây cộng lại, có thể nói là đào ba thước đất, không buông tha bất cứ thứ gì, hận không thể đào cả cỏ cây bên ngoài mang trở về.
Quân đội nước Đường đại khái thích hợp với dạng thống soái như Hạng Vũ, Lưu Trường, nhưng không thích hợp với tướng lĩnh như Chu Bột, Chu Á Phu. Về phần Hàn Tín thì khác, nhạc nào đều có thể nhảy, cho dù ngươi cho ông ta một đám người Hung Nô cũng sẽ không có vấn đề gì, vẫn có thể chơi tốt.
Khi chiến xa được các sĩ tốt vây quanh chậm rãi dừng ở cửa thành, mấy tên sĩ tốt nước Đường canh giữ ở chỗ này hung ác đi tới, trong mắt hoàn toàn không có chút kính ý nào, bọn họ vung trường mâu trong tay, cao giọng quát lớn để cho phu xe đi xuống.
Vị "Phu xe" kia đen mặt, nhưng vẫn phục tùng xuống xe.
"Đây là xe ngựa của Thái úy... Nhanh báo cho tướng quân các ngươi tới nghênh đón.”
"Thái úy? Đại Hán có quá nhiều Thái úy, người ngươi nói là vị Thái úy nào?” Sĩ tốt kia khinh thường chất vấn.
"Thái úy Đại Hán, Hoài Âm hầu." Chu Á Phu lạnh lùng trả lời.
Sĩ tốt sửng sốt, cũng không nói thêm gì nữa, lập tức xoay người vào thành bẩm báo.
Nhìn tên sĩ tốt kia đi vào, Chu Á Phu lúc này mới nhìn về phía Hàn Tín trên chiến xa, Hàn Tín dường như hoàn toàn không chú ý tới sự vô lễ của những sĩ tốt này, không hề để ở trong lòng, Chu Á Phu lại mở miệng nói: "Quân kỷ rời rạc, khó có thành tựu lớn, nên dùng phương thức của Bắc Quân để thao luyện bọn họ..."
Hàn Tín lắc đầu, sắc mặt khá là khinh thường.
Chu Á Phu nhìn thấy vẻ khinh thường trên mặt ông ta, nói: "Cường quân trong thiên hạ này, quan trọng nhất chính là quân kỷ, sở dĩ nước Tần có thể tiêu diệt được nhiều nước, cũng bởi vì quân pháp của quốc gia này nghiêm minh, các tướng sĩ phục tùng mệnh lệnh, quân đội hung ác hung mãnh như vậy, vốn không phải là đối thủ của cường quân... Tuân Tử từng nói..."
"Được rồi... ngươi có thể giữ những thứ vớ vẩn này lại để sử dụng khi viết sách sau này. ” Hàn Tín phất phất tay, trực tiếp cắt đứt lời nói của Chu Á Phu.
Chu Á Phu cực kỳ buồn bực, hắn cũng không hiểu vì sao Thái úy dường như nhìn mình không vừa mắt, ngày thường luôn là một bộ dáng trầm mặc ít nói, nhưng khi đối mặt với mình lại là các loại biểu lộ mỉa mai trào phúng, cũng không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào tiến hành đả kích mình, bất kể mình có nói cái gì, ông ta đều sẽ mở miệng răn dạy, hạ thấp chính mình.
Thế nhưng Chu Á Phu cũng không dám phản bác, bởi vì hắn biết người trước mặt này quả thật lợi hại hơn mình, chỉ có thể cố nén bất mãn trong lòng, nghẹn lấy một cỗ hỏa khí kia.
Hàn Tín liếc mắt nhìn Chu Á Phu đang cúi đầu, rầu rĩ không vui, thờ ơ hỏi: "Ngươi đã từng chơi cờ chưa?”
"Hả."
"Ngươi vốn chưa từng đánh cờ, chẳng qua chỉ từng làm ngũ binh mà thôi, nếu như biết đánh cờ, sao có thể không biết được mỗi quân cờ đều có cách dùng riêng biệt?"
"Ý của Thái úy là... Bắc Quân và quân Đường có thể vận dụng trong những chiến thuật khác biệt..."
Chu Á Phu đăm chiêu nói, Hàn Tín đã đứng dậy, cười to, đi xuống chiến xa, không biết từ lúc nào, Lý Tả Xa đã mang theo người đến, Hàn Tín cười làm lễ gặp mặt với ông ta, hai người nắm tay nhau cực kỳ thắm thiết, Chu Á Phu có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hàn Tín khách khí với một người như vậy.
Cho dù a phụ, thì cũng không được Hàn Tín coi trọng như thế, chẳng lẽ người này càng hiểu việc dùng binh hơn cả a phụ mình?
Lý Tả Xa giờ phút này tóc đã bạc trắng, cười rộ lên cảm giác hòa ái đến cực độ, giờ phút này ông ta đã không có cách nào đích thân đến chiến trường, rất nhiều lúc, đều chỉ ở phía sau chế định chiến lược, để cho các tướng lĩnh tự mình đi thi hành, Lý Tả Xa hoàn toàn khác biệt với Chu Bột, ông ta am hiểu chế định ra các loại chiến lược chiến thuật, mà Chu Bột lại cực kỳ am hiểu việc dẫn binh đánh giặc.
Hai người bạn cũ gặp nhau, cực kỳ vui vẻ, cười ha hả đi vào thành, Chu Á Phu lại tiếp tục bị gạt qua một bên.
Thế nhưng giờ phút này hắn không còn buồn bực nữa, trong đầu hắn vẫn không ngừng lẩm nhẩm câu chất vấn của Hàn Tín: Ngươi đã từng đánh cờ chưa?
Ngồi trong phủ, hai người uống trà, nói đến thế cục ở tái ngoại.
“Sau khi Hung Nô bại lui, liền có một ít bộ tộc trước kia sinh sống ở Liêu Đông tiến tới chiếm cứ cố thổ của bọn chúng. Bại tướng Đinh Linh dưới trướng người Hung Nô chiếm cứ Long Thành, nói rằng muốn kế thừa vị trí của Đại Thiền Vu, chỉnh hợp tất cả bộ tộc, hiện giờ ở chỗ kia đã rất hỗn loạn, chiến tranh nổ ra khắp nơi. Nước Đường trước mắt xây dựng bốn tòa thành trì, phân biệt là ở…”
Lý Tả Xa dựa vào địa đồ nghiêm túc giảng giải thế cục tái ngoại cho Hàn Tín nghe.
Đế quốc Hung Nô sụp đổ, dẫn đến có không ít thế lực trên thảo nguyên muốn kế thừa di sản của đế quốc này, trở thành bá chủ trên thảo nguyên, nhưng trong những thế lực này, đại khái cũng không tìm ra người hung ác giống như Mạo Đốn, chẳng qua chỉ không ngừng hỗn chiến, nước Đường cũng nhân cơ hội gây chuyện, không ngừng mở rộng ảnh hưởng của mình.
Hai vị đại lão liền dựa theo thế cục trước mắt, định liệu hướng đi của tái ngoại tương lai, bọn họ dự đoán Đinh Linh sẽ xuôi nam, giao chiến với các bộ tộc đến từ phía Đông Bắc như Phù Dư, lại dự đoán tình huống các nơi định cư ở tái ngoại, con đường mà nước Đường chuẩn bị xây dựng, vị trí thành trì muốn thành lập trong tương lai, làm thế nào để quản lý phân chia đất đai dòng nước tái ngoại...
Chu Á Phu mở to hai mắt, cực kỳ nghiêm túc lắng nghe.
"Thái úy, tại hạ vẫn không hiểu, nơi này cách xa Trường Thành, lại không có bộ lạc nào khác... Vì sao phải xây dựng thành trì ở chỗ này trước tiên..." Chu Á Phu vẫn nhịn không được mở miệng hỏi.
"Nguồn nước, thượng nguồn."
Hàn Tín cũng không thèm quay đầu lại, chỉ nói ra một câu, liền tiếp tục đàm luận cùng Lý Tả Xa, Lý Tả Xa đưa mắt nhìn Chu Á Phu, ông vẫn có chút quen biết người trẻ tuổi này, chẳng qua điều khiến ông bất ngờ là, người trẻ tuổi này vậy mà có thể được Hàn Tín coi trọng, ông đánh giá người trẻ tuổi trước mặt, thừa dịp nói chuyện, cười nói với Hàn Tín: "Chúc mừng Thái úy thu được hiền đồ a!”
"Hả? Ngươi nói là hắn sao?” Hàn Tín sửng sốt, lập tức chỉ vào Chu Á Phu, vẻ mặt tràn đầy khinh thường lắc đầu, nói: "Không thể nào, ta sẽ không bao giờ thu loại đệ tử ngu xuẩn như vậy.”
Hàn Tín nói xong, dường như lại ý thức được cái gì đó, ngẫm lại cảm thấy lời nói của mình có chút không đúng, ông lập tức sửa lại: "Ta quả thật có tên đệ tử rất ngu xuẩn, thế nhưng cũng không phải là hắn.”
Lý Tả Xa hiển nhiên không tin những lời này, nếu như không coi trọng, vậy chắc chắn không thể nào kéo đến bên người mình, chỉ điểm mọi lúc mọi nơi, ngay cả Lưu Trường cũng không có loại đãi ngộ này, đương nhiên cũng do Lưu Trường vốn ngồi không yên, Hàn Tín muốn giữ y ở bên cạnh, a, còn chưa kịp dạy y lời nào, bản thân đã bị chọc tức muốn chết, Lưu Trường sao có thể ngoan ngoãn ngồi ở một bên lắng nghe như vậy? Đã sớm chạy mất không còn tung tích rồi.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com