Lưu Trường nghe không nhịn được cười:" Vậy bây giờ trẫm đi biện luận với họ, khanh thấy sao?"
"Bệ hạ cứ tùy ý biện luận, có lão thần ở đây, không sợ."
Phù Khâu Bá rất tự tin, dù người ngồi ở đây toàn là danh sĩ thiên hạ, ông không để vào mắt.
Mọi người biện luận mệt về nghỉ ngơi, Lưu Trường vẫn kích động lắm, hôm nay y và Phù Khâu Bá chém giết tứ phương.
"Ha ha ha, Xu, nàng không biết, trẫm và Phù Khâu công chiến quần sĩ, nói cho họ á khẩu, không ai địch nổi! Trẫm và ông ấy thực sự quá mạnh." Lưu Trường đắc ý nói thành quả của mình:
Tào Xu lo lắm:" Bệ hạ bình thường ít đọc sách, nói ra không bị họ cười chứ?"
"Thối lắm, trẫm rõ ràng đầy bụng kinh luân, huống hồ ai dám cười trẫm, trẫm nấu ngay."
Khi Tào Xu mang cơm lên thì Lữ Lộc dẫn một người vào.
Người này tuổi không còn nhỏ, có điều thân hình rất cao lớn, mặt mày hung ác, không kém gì Hạ Hầu Táo, thấp hơn Lưu Trường một chút, râu tóc lộn xộn, nếu không mặc Nho bào người ta còn tưởng bách tính nước Đường.
Tào Xu bị tướng mạo đó làm giật mình, nàng chưa bao giờ thấy cường đạo giống đại nho.
Lưu Trường thốt lên:" Đúng là tráng sĩ."
Viên Cố sinh ngớ người, song vẫn phối hợp:" Đa tạ bệ hạ!"
"Vì sao ngươi không đi Tây Vực tác chiến mà ở Tề làm đại nho?
"Nếu bệ hạ ra lệnh, thần sẽ đi ngay."
Tào Xu lườm Lưu Trường:" Đây là đại nho có hiền danh, bệ hạ nên thỉnh giáo đạo trị quốc mới phải."
Nói rồi dẫn người rời đi.
Lưu Trường vẫy tay để ông ta tới gần:" Hôm nay xem ngươi biện luận, trẫm biết ngươi là người có tài học, muốn phong ngươi làm bác sĩ, giữ ở bên cạnh, ngươi thấy sao?"
"Đa tạ bệ hạ ưu ái."
" Hôm nay trẫm thấy rất nhiều danh sĩ Hoàng Lão khinh thường chuyện vỡ lòng, không muốn trợ giúp, khanh có cách gì không?"
Viên Cố sinh phẫn nộ:" Bọn chúng không có năng lực phản đối vỡ lòng, nên chỉ có thể dùng ngôn ngữ đầu độc thiên hạ. Bọn chúng biện luận thua thần, liền tìm Pháp gia bắt thần vào ngục."
"Người như thế bệ hạ dùng làm gì? Tài năng lớn nhất của bọn chúng chỉ là biết chữ mà thôi, bệ hạ nên phái chúng tới Bắc Đình, tới nước Điền làm thư lại là được."
"Lão Tử dạy, thánh nhân trị thiên hạ phải tiêu trừ trí tuệ gian trá và lòng riêng tham lam, để dân chúng khôi phục dân phong thuần phác, quốc gia mới đại trị."
"Nay đám ngu xuẩn ấy, bóp méo thành ngu dân. Hoàng Lão bây giờ không bằng cái rắm chó."
Lưu Trường cùng ông ta trò chuyện chốc lát, lòng đã có tính toán.
Tiễn vị tân bác sĩ này đi, Lưu Trường tiếp kiến hai vị đại gia Vương, Hoàng của Hoàng Lão.
Vương sinh thì vốn dạy học ở Thiên Lộc Các, Lưu Trường tương đối quen thuộc ông ta. Còn Hoàng sinh là vị đại gia trẻ, không có địa vị như Vương sinh, nên không đủ tự tin, ngồi trước mặt Lưu Trường thấp thỏm sợ hãi.
"Trẫm vốn cho rằng Vương sinh ở hoàng cung dạy bảo thái tử, ắt hiểu chuyện vỡ lòng, muốn khanh phụ trách chuyện ấy. Không ngờ khanh phản đối vỡ lòng, xem ra không thể để người Hoàng Lão làm việc này rồi."
Vương sinh vốn chuẩn bị cả một đống lời để khuyên gián Lưu Trường, ai ngờ lại nghe câu này, lòng tức thì đấu tranh tư tưởng dữ dội:" Bệ hạ, kỳ thực chuyện vỡ lòng không phải không thể. Tuyển tài vì nước và chính sách nhược dân không có nhiều liên hệ."
Lưu Trường lắc đầu, hỏi:" Khanh có biết vì sao Hoàng Lão đi xuống không?"
Vương sinh rất muốn nói vì bệ hạ, nhưng không thể nói thế:" Vì Pháp gia và Nho gia quật khởi."
"Không, đó là vì các ngươi không đủ nhân tài. Trước kia chưa nói người khác, mình Tào tướng đã bằng tất cả người ngồi đây, nay thì sao? Chỉ hai người các ngươi còn miễn cưỡng biện luận được, còn lại không phải đối thủ."
"Không có nhân tài là nguyên nhân các ngươi thất thế, Nho gia có Thúc Tôn Thông, Phù Khâu Bá, Lục Giả, Giả Nghị ... Các ngươi xem nhẹ bồi dưỡng nhân tài, ôm chặt lấy cái gọi là nhược dân. Thúc Tôn Thông những năm qua vỡ lòng không biết bao nhiêu người, trong số đó tương lai không biết xuất hiện bao nhiêu Thúc Tôn Thông khác ... Dần dà như thế, Hoàng Lão sẽ hoàn toàn xuống dốc."
Vương sinh đứng bật dậy bái lay, lần này ông ta không còn do dự gì nữa:" Nếu bệ hạ không chê, thần nguyện giúp Lục công, cùng phụ trách chuyện vỡ lòng."
Lưu Trường hài lòng cười to, từ đầu y đã có ý để các pháp tham gia rồi.
Sau khi vỗ về một phen, Lưu Trường tiễn hai người họ đi, thở phào một hơi, mệt mỏi hoạt động thân thể.
Hôm nay khẩu chiến quần sĩ, mệt rồi, trẫm phải ra ngoài đi một vòng.
Lưu Trường không đi xe, dẫn Trương Mạnh theo rời hoàng cung.
Lưu Trường quá bắt mắt, đi bộ thế này dễ bị phát hiện, may Trương Mạnh đi trước mở đường, để giáp sĩ che chắn, y mới có cơ hội tản bộ. Nhưng đây không phải điều Lưu Trường muốn, y ưa náo nhiệt, mà đi xuất hành một cái thì cả phố trống không, không thấy một bóng người, liền gọi xe để khỏi ảnh hưởng tới bách tính.
Tất nhiên không thể ngồi xe thiên tử, như thế càng bắt mắt, nên ngồi xe vương hầu, xe này không thiếu ở Trường An.
Lưu Trường nấp trong xe, lén lút nhìn cảnh náo nhiệt bên ngoài mà không thể xuống cùng tham gia, lòng hâm mộ nhìn người trẻ tuổi tụ tập lớn tiếng bốc phét ở đầu đường.
Khi Lữ Lộc hỏi tiếp theo đi đâu mới sực tỉnh, hỏi:" Trả xe trước đã, xe này của ai?
"Thành Dương vương Lưu Chương ạ."
Lưu Trường lấy cớ trả xe tới phủ Lưu Chương, nơi này khá xa, khi y tới nơi thì Lưu Chương đã đợi sẵn.
"Trọng phụ!"
"Đại phụ!"
Lưu Trường cúi đầu nhìn thằng nhóc trước mặt, cười ha hả bế nó lên, nó tên Hỉ, trùng tên với bá phụ của y, là trưởng tử của Lưu Chương. Mỗi lần gặp thằng nhóc này, Lưu Trường thấy rất cổ quái, vì nó gọi y là đại phụ, biết làm sao, ai bảo bối phận cao.
Thằng bé này ngoan lắm, bình thường không qua lại với quần hiền đời hai.
Lưu Trường nhắc:" Đừng suốt ngày ở nhà, nên đi tìm đám trọng phụ của cháu nhiều hơn, theo họ có lợi, hiểu chưa?"
Vốn định ở lại nhà Lưu Chương ăn cơm tối, không ngờ Triều Muội tới tìm, nói đại phụ muốn mở tiệc đãi y.
Lưu Trường không từ chối, có vẻ Triệu Đà muốn ở lỳ Trường An không đi nữa.
Thế là Lưu Trường lại lên xe Triệu gia, tới phủ hiện Triệu Đà sống, người ra đón là Triệu Thủy.
Vì Triệu Đà ở đây, thời gian qua Triệu Thủy ít lộ diện, bận hầu hạ a phụ.
"Trường, ta nghe nói chuyện ngươi làm hôm nay rồi, đáng tiếc ta không có ở đó, nếu không chúng ta cùng biện luận với chúng. Những kẻ đó không ngờ dám luận kinh điển trước mặt ngươi, đúng là Tây Thi hiệu tần.”
Là Đông Thi hiệu Tần, song Triệu Muội chỉ lẩm bẩm trong mồm.
Triệu Thủy kéo Lưu Trường tới gốc tây nam viện lạc, đang tay vào nhau, trông không tự tin lắm:" Trường ... Ngươi xem, ta cũng nuôi ít dê, đều lấy từ nước Đường đấy. Ta nghe nói dê nhà Kiến Thành hầu mua từ đó. Ta nuôi nhiều lắm, ngươi muốn ăn cứ tới lấy."
"Ta biết gần đây ngươi bận rộn, nếu thấy phiền muộn cứ tới đây ... Mà ta không rõ có mua đúng không, có ngon không?"
"Ha ha ha, chắc là mua đúng rồi, nào, chúng ta cứ ăn một con rồi hẵng nói." Lưu Trường cười to khoác vai cữu phụ chỉ một con dê bên trong:
"Đế thường cùng các bác sĩ luận kinh, đế trích dẫn kinh sách, các bác sĩ không đáp được, hổ thẹn che mặt mà đi... "