"Nam Việt vương, khi nào ông định về nước?"
"Khụ khụ, thần tuổi cao, đường thì xa, e là không về được." Triệu Đà miệng thì nói thế, tay xé thịt dê ăn như thường:
Lần đầu tiên Lưu Trường gặp người vô sỉ như thế, sức khỏe của Triệu Đà còn linh hoạt hơn giới hạn đạo đức của Thúc Tôn Thông. Lúc cần ông ta có ngay bộ dạng gần đất xa trời, hơn mười năm trước lần đầu Lưu Trường gặp ông ta đã thế, giờ chẳng đổi chút nào. Răng ông ta rất tốt, ăn thịt chẳng hề gì. Nếu không phải là biết ông tư từng làm tướng lĩnh của Tần Thủy Hoàng, Lưu Trường sẽ hoài nghi tuổi của ông ta.
"Té ra ông định ở lỳ nơi này không đi à? Làm gì có ngoại vương nào ở lâu dài tại Trường An."
Triệu Đà gật gù:" Bệ hạ nói có lý lắm, Thủy, ngươi về kế thừa vương vị."
Triệu Thủy đang ở bên phụ họa Lưu Trường mặt cứng đờ:" Sao lại là con về?"
"Ngươi là thái tử, ngươi không về thì ai về?"
"A phụ còn khỏe mà."
"Không sao, ngươi cứ coi ta không còn nữa."
Hai cha con họ có lý do không muốn về Nam Việt, Triệu Đà không muốn đối diện với cái tên còn khó chơi hơn Lưu Trường. Tên đó bề ngoài ôn hòa, nhưng thực chất tàn nhẫn độc ác, đầy bụng xấu xa.
Tên Lão Tứ đó không phải thứ tốt lành, khác với Lưu Trường suốt ngày la hét nấu người ta, tên đó miệng cười, nhưng giết ngươi lúc nào không hay.
Triệu Thủy đơn giản là vì ở Trường An tốt hơn.
Quốc đô Nam Việt còn chẳng so được với huyện thành bình thường của Trung Nguyên, huống hồ là so với Trường An? Hắn đơn thuần là không muốn về thôi.
Thấy thái độ của a phụ kiên quyết, Triệu Thủy đại khái cũng chấp nhận số mệnh rồi:" Vâng, Nam Việt không thể một ngày vô chủ. Muội, ngươi về đi, ta ở lại hầu hạ a phụ."
Triệu Muội mặt biến sắc:" A phụ, không tới lượt con chứ?"
Nhìn tổ tôn ba đời không đáng tin này, Lưu Trường hết nói, chỉ ăn thịt:" Thịt dê không tệ."
"Vậy mang về cho An với Bột một ít."
"Được!" Lưu Trường gật đầu, nhìn sang Triệu Đà:" Chư vương Tây Vực muốn tới triều kiến, ta cần ông giúp."
"Giúp gì?"
"Lục Giả gần đây có chuyện quan trọng không thoát thân được, nếu để Khải và Ngang phụ trách, e hỏng việc. Đợi họ tới, ông ở cùng chúng, tiếp xúc nhiều vào, trẫm lưới dọa nạt nhiều người như thế ... Ông giúp trẫm tạo thế gì đó."
"Hiểu rồi, vậy ta tạm thời không cần về Nam Việt nữa phải không?"
"Được, ông ở lại đi, trẫm đã hạ lệnh cho Triều Thác tới, lúc đó tính sau."
Triệu Đà ngẩn người:" Bệ hạ không điều Thân Đồ gia đi mà lại điều Triều Thác à?"
"Thân Đồ Gia tạm không rời Nam Việt được."
"Ha ha ha, Triều Thác tới thì Trường An náo nhiệt đấy. Vốn có Chất Đô và Trương Thích Chi tranh đấu, Trương Bất Nghi còn áp được họ xuống, giờ Triều Thác tới, đám Pháp gia này sẽ gây là chuyện lớn đấy."
"Đánh thì đánh, năm xưa Tề Uy vương nghe lời Điền Kỵ xây dựng Tắc Hạ học cung, các đại gia cãi nhau trong đó, thậm chí đánh nhau, không phải xuất hiện nhiều Đại Hiền à?"
Triệu Muội muốn nói lại thôi.
Triệu Đà gật đầu tán đồng:" Bệ hạ nghĩ đúng lắm, thành quả các phái đều do cãi nhau mà ra, để họ đánh cãi nhau là tốt nhất."
Tiễn Lưu Trường đi rồi, Triệu Muội không nhịn được nữa:" Bệ hạ không hổ là bệ hạ, học vấn thâm hậu, con còn không biết Tắc Hạ học cung là do chủ ý của Điền Kỵ."
Triệu Thủy thộn mặt hỏi:" Điền Kỵ là ai?"
Thực ra Cao hoàng đế không phải là không có học vấn, nếu không sao hiểu được tấu sớ của Trương Lương, Tiêu Hà, sao có thể cùng họ bàn quốc sự. Đình trưởng nước Tần không thể mua được, phải thông qua khảo hạch mà có.
Khảo hạch này vô cùng nghiêm khắc, phải trải qua ba lần kiểm tra, nên muốn hối lộ quả cửa không dễ.
Vì thế không thể coi ông ta bất học vô thuật được, từ điểm này mà xét, vị nào đó đại khái ở phương diện này kế thừa từ nhà mẹ.
Cùng lúc này bản in do Chất Đô biên soạn đã hoàn thành, do người phụ trách phát tới các khu vực. Ngày hôm sau bách tính thấy một cái quán mới, gọi báo quán.
Đây cũng quán do quan phủ kinh doanh, mà thứ họ bán, hình như là tin tức.
Khi báo quán mở cửa, tới trước tiên là Thái học sinh, bọn họ là những người đầu tiên biết việc này nên nóng lòng tới xem. Được đám Thái học sinh đi đầu liền có quan lại, thương cổ mua báo, dù sao thứ này giá rất rẻ. Về phần bách tính bình thường thì không dám xa xỉ như thế, đương nhiên, có mua họ cũng không đọc được.
Đình úy thay đổi luật pháp, tăng một điều, cố ý thay đổi sửa chữa, làm giả công báo, thích chữ lên mặt.
Với bách tính Đại Hán mà nói, đây là thứ mới mẻ.
Trước kia công báo là thứ trưởng quan quận huyện mới được đọc, giờ họ cũng được xem rồi, đám Thái học sinh hò reo nhiệt liệt.
Ảnh hưởng đầu tiên mà công báo gây ra thể hiện trên các tác giả, họ mang lễ vật tới bái phỏng Chất Đô, nhưng ngay cả cửa cũng không thể vào. Thế là trong mắt các văn sĩ, Chất Đô thành hiền nhân triều đường, thậm chí có văn sĩ ngay trong đêm viết văn chương miêu tả sự hiền đức của hắn.
Thái độ lạnh lùng không nhận lễ vật của hắn làm các văn sĩ càng thêm vui mừng, như thế cơ hội của mọi người là ngang nhau, không ai có thể thông qua hối lộ mà được sử dụng.
Thông văn phủ tức thì thành cái bánh thơm phức, không chỉ danh sĩ, dù là huân quý đại thần cũng ngứa tay viết văn chương đưa tới. Các văn sĩ thiên hạ cũng ùn ùn kéo tới Trường An.
Ngoài ảnh hưởng bản thân tác giả, ảnh hưởng của tác phẩm cũng từ từ nổi lên. Nhiều người từ công báo biết được chính sách triều đình khác với suy nghĩ của họ, nhiều chính sách làm họ bình tỉnh, thì ra triều đình làm nhiều thứ như thế, trừ quan lại ra, ít người được biết.
Nay họ còn biết triều đình đang chuẩn bị làm cái gì, cả thiên hạ chìm đắm trong cảm giác mới mẻ, ai nấy cầm cáo thảo luận quốc gia đại sự. Tức thì khắp Trường An bàn tán về các loại chính sách và thành tựu những năm qua.
Mà cục diện ấy, không phải ai cũng tán đồng.
Không ít đại thần dâng tấu, hi vọng khôi phục tội nghị luận, ho cho rằng người thiên hạ tùy ý bàn luận đại sự triều đường là chuyện nguy hiểm.
Lưu Trường không ngờ rằng, người phản đối dữ dội nhất là Lưu Kính.
"Bệ hạ, chính sách triều đình không thể khiến tất cả hài lòng, chính sách có lợi cho người này, bất lợi cho người kia. Từ khi bệ hạ lên ngôi, những chính lệnh đưa ra đều hướng tới những người không đọc được công báo, nay người tụ tập bàn tán là kẻ thiệt thòi, như thế thành lực cản của triều đình."
"Dù là người được lợi, cũng chưa chắc đã nhận ân tình, họ không hiểu triều đình muốn làm gì, họ chỉ biết nghe người địa vị cao hơn, mù quáng tin theo. Bệ hạ làm thế không có lợi gì cả, chỉ có hại."
Lưu Trường hừ lạnh:" Cái lợi là lập ra một nơi làm miệng lưỡi của triều đình, đê họ biết triều đinh làm gì để khỏi nghĩ lung tung."
"Nhưng bọn họ không cần biết, giờ bệ hạ cho họ cơ hội nghĩ lung tung rồi, trước kia họ còn chẳng dám nghĩ."
"Chẳng lẽ trẫm không thiết lập công báo thì họ không nghĩ lung tung, không tin một cách mù quáng à? Trẫm làm thế là muốn kiểm soát dư luận thiên hạ."
Lưu Kính là người rất cương, thấy Lưu Trường kiên trì ý mình, nói:" Ẩn họa vong quốc từ bệ hạ mà ra."
Thế là Lưu Trường quát lên " con chó già", rồi bay ra, vung nắm đấm lên ...
Triệu nghị đại loạn, may mà các mãnh tướng, Sài Vũ , Trần Hạ, Trương Vũ, Tống Xương xông lên, muốn ngăn thiên tử, lo thiên tử bị nóng tính đánh chết đại thần. Chu Xương quay sang đám tướng lĩnh trẻ:" Sao các ngươi không xông lên?"
Chu Thắng Chi, Lư Tha Chi, Chu Á Phu, Phàn Kháng bừng tỉnh, xong lên đè đám lão thần xuống định đánh.
"Báo các ngươi ngăn bệ hạ cơ mà."
Quần thần lúc này cảm khái, Vũ Dương hầu chết sớm quá, ít nhất có ông ấy sẽ ôm chặt được bệ hạ.
Lưu Kính tức thì bị đình úy áp giải đi.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com