Triều đình xảy ra chuyện lớn như vậy, quần thần khá bình tĩnh, chuyện này năm xưa xảy ra rồi, thời Cao tổ như cơm bữa. Triều thần thi thoảng lại đánh nhau, đám cẩu tặc huyện bái luôn giúp Lưu Bang đánh quần thần, chẳng lạ gì.
Triều nghị kết thúc, Lưu Trường giữ lại quân hiền, người khác rời đi.
"Thực ra Lưu Kính nói không hẳn là sai, trẫm cũng nghĩ rồi, có thể để các quan lại ở lý, hương, huyện giảng giải nội dung trên công báo cho bách tính. Tam lão các nơi không thể rảnh rỗi như vậy, bảo họ đi làm, công báo không thể chỉ để người có tiền xem."
Chu Thắng Chi không hiểu:" Bệ hạ thấy Lưu Kính nói có lý, sao còn đánh ông ta?"
"Trẫm làm thế là bảo vệ ông ta, ông ta phải cảm tạ trẫm. Ông ta làm việc quá khích, tấu đàn hặc chất thành núi, các ngươi xem, hôm nay trẫm ra tay đám người kia chỉ vờ vịt can ngăn, lòng còn mừng thầm. Đương nhiên ông ta cũng không nên nói xấu trẫm trên triều, Tư Mã Hỉ đang ghi chép đấy, không biết sẽ dùng bao bút mực ghi lại câu kia."
Phàn Kháng xoa tay:" Bệ hạ, hay giết Tư Mã Hỉ đi."
"Giết ông ta thì dễ, nhưng người tiếp theo thì sao? Trẫm chẳng lẽ lại thành Thôi Quý à?"
Chu Á Phu nghĩ một lúc liền tình ngộ:" Bệ hạ nói đúng, chuyện của Thôi Ninh phải lấy để cảnh tỉnh."
Quần hiền mấy năm qua cũng không sung sướng gì, Đại Hán dùng binh khắp nơi, binh lực khẩn trương, bọn họ bị Hàn Tín lấy ra thao luyện thê thảm, có điều họ không dám nghĩ gì.
"Bệ hạ, chúng ta lâu lắm rồi không tụ tập."
"Đúng vậy, có điều thái úy không cho các ngươi nghỉ, trẫm lần trước đi tìm ông ấy, bị ông ấy mắng một trận, nói các ngươi hiện giờ chưa xứng để tiệc tùng."
Hạ Hầu Táo nghiến răng:" Hoài Âm hầu khinh người quá lắm, làm gì có lý đó!"
"Vậy ngươi đi nói với ông ấy đi?"
"Nhưng thần thấy ông ấy nói cũng không hẳn vô lý."
Tuy Dương, nước Lương.
Khi xe ngựa của Trương Yển tới Tuy Dương, hắn sững sờ, nơi này cổng thành mở rộng, sĩ tốt dựa vào nhau tán gẫu, người ra vào chẳng ai kiểm tra. Khi xe ngựa của Trương Yển tới mới vờ vịt kiểm tra một chút.
Nước Lương một mặt là Hoàng Hà, một mặt là triều đình, ý nghĩa tồn tại là cánh cửa của triều đình, theo dõi chư hầu quan ngoại.
Nhưng nay chẳng thấy chư hầu nào dám dấy binh làm loạn, nước Lương tất nhiên chẳng cần khẩn trương, yên tâm nằm thẳng cẳng là được.
Nhân khẩu, đất canh tác sung túc, lại không có chiến loạn, thêm vào Lương vương hiện giờ không thích phiền toái, nước Lương không muốn giàu cũng khó. Lương vương chỉ thích ở cùng ái thiếp, người nhà, còn cái gì mà giáo hóa, khai hoang, mậu dịch đều mặc hết.
Đó là vì sao nói nước Lương là thiên đường của quan lại, nhậm chức ở đây là nhận lương nghỉ ngơi.
Lương vương đã bốn tháng rồi chưa mở triều nghị, lần gần nhất là vì triều đình hạ lệnh, yêu cầu xá miễn lệ thần.
Bị ảnh hưởng của Lương vương, không khí chính trị xã hội cả nước Lương thoải mái tới mức hết hồn, bách tính muốn làm gì thì làm, quán ăn quán rượu thích thì đóng, chán thì mở, chẳng ai quán. Thậm chí cổng thành chẳng ai buồn đóng.
Trương Yển lần đầu tới đây liền choáng váng.
Người ra đón là tân quốc tướng Quách Đình, chẳng hiểu sao Quách Đình không lên mặt quốc tướng, còn xuống xe trước hắn.
Hai người bái kiến nhau.
"Hạ quan tài đức gì dám để Quách tướng tự mình ra đón?"
"Ha ha ha, Trương quân từ xa tới, sao lại không đón."
Thế rồi hai người ngồi cùng xe, trên đường đi Trương Yển tò mò nhìn quanh. Nơi này khác hẳn Trường An, bách tính Trường An lúc nào cũng gấp gáp, quan lại thì nghiêm mặt. Nhưng ở nước Lương ... Vừa rồi hai viên quan vừa đi vừa cười to, thấy xe quốc tướng chỉ bái kiến qua loa, chẳng sợ gì.
Quách Đình nắm tay Trương Yển, chân thành nói:" Ta là người huyện Đan Phụ, từng là bộ tướng của Chu Lữ Lệnh vũ hầu, sau này chúng ta phải thân thiết nhiều chút."
Trương Yển bừng tỉnh, ra là người nhà:" Làm phiền quốc tướng rồi."
"Ha ha ha, không cần đa lễ."
Trong vương cung, Lương vương và vương hậu đi ra đón, Lưu Khôi vui lắm, ôm vai do tử không buông. Trương Yển có chút gò bó bái kiến cữu phụ, cữu mấu. Lữ vương hậu càng hiền hòa, dù sao đây là đứa ngoại tôn thái hậu yêu thương nhất.
"Nào Yển, quả nhân chuyên môn chuẩn bị cho ngươi đó, trên đường chẳng ăn uống tử tế phải không?" Lưu Khôi vui vẻ gọi do tử tới ăn cơm:
Tiếp đó hắn lại bảo Quách Đình gọi các đại thần khác tới gặp tân phụng thường của nước Lương.
Rất nhanh quần thần nước Lương đông đủ, Lưu Khôi hỏi tới tình hình Trường An.
"Trường ... Ừm, bệ hạ thế nào, có bị ăn đòn nữa không?"
"Dạ ... Bệ hạ khỏe lắm." Trương Yển đánh trống lảng:
"Ha ha ha, năm xưa bệ hạ còn nhỏ, toàn do quả nhân bôi thuốc cho, khi đó bệ hạ suốt ngày chọc giận a phụ và a mẫu ... Đám hậu sinh các ngươi không biết đâu."
"Dạ." Thực ra Trương Yển biết chứ, một thời gian hắn theo bệ hạ lểu lổng:
"Bệ hạ có dặn dò gì không?"
"Có ạ, chỉ là ..."
Thấy Trương Yển nhút nhát như vậy Lưu Khôi nghiêm túc nói:" Ngươi sắp làm cửu khanh, không nên như thế."
Trương Yển lấy dũng khí nói:" Bệ hạ dặn, phải chỉnh đốn tác phong lười biếng của nước Lương, đốc thúc quan lại."
Cứ nghĩ nói thế sẽ bị quần thần thù ghét, cữu phụ cũng không vui, không ngờ ai nấy cười khà khả nhìn hắn.
Trương Yển rất nghi hoặc, khi yến tiệc kết thúc, theo Quách Tương rời đi mới hỏi nguyên do.
"Mấy năm qua bệ hạ phái không ít người tới, đều nói chỉnh đốn nước Lương, kết quả không bao lâu đều biến thành cùng một tính cách. Ta cũng thế ... Nhưng ở nước Lương có gì mà làm?" Quách Đình lắc đầu hồi ức lại những lời hùng hồn năm xưa, đó là thanh xuân đã trôi qua:
"Ngài tới nước Lương bao lâu rồi?"
"Bốn tháng!"
"Sư phụ làm thế có quá đáng không?" Lưu Trường u oán nhìn Trương Thương: "Trương Bất Nghi nói trong vòng ba tháng hoàn thành chuyện lập tịch, sư phụ bấm đúng thời gian vừa tròn ba tháng mới hoàn thành. Thời gian khác sư phụ làm gì?"
"Thần bận chuyện thái học."
Trương Thương làm phụng thường triều đình, là người đứng đầu cửu khanh, nhưng mà ... Rõ ràng có tài hoa không ai đuổi kịp, ông lại giấu giếm, trừ khi Lưu Trường hạ lênh, nếu không cả năm ông ta chẳng dâng tấu lấy một lần.
Lưu Trường thấy mệt lắm.
Người có tài quốc tướng nhất Đại Hán hiện giờ là vị lão sư này, nhưng người lười nhất là ông ta.
Chức quyền phụng thường rất lớn, là người chủ trì triều nghị, nhưng Trương Thương như quan lại góp cho đủ số, chẳng hề có cảm giác tồn tại. Lưu Trường rất muốn rống lên: Chủ trì đi chứ!
Nhưng người ta là sư phụ của Lưu Trường, có tầng bảo hộ tự nhiên rồi.
"Sư phụ, sau khi Trần Bình đổ bệnh, chuyện tấu biểu làm trẫm bất an."
"Bệ hạ có lệnh, thần sao dám không nghe ... Có điều thần đang chuẩn bị mở rộng thái học, có rất nhiều ý kiến, xin bệ hạ xem tấu biểu này ..."
"Trẫm không xem, lần này cũng thế, sư phụ luôn lấy ra một cái tấu biểu, nói là để hoàn thành chuyện này đã ... Rốt cuộc sư phụ có bao nhiêu ý tưởng, lấy hết ra đi, dù sao trẫm không mắc lừa đâu."
Trương Thương thở dài, có ý vũng vẩy tấu biểu trong tay:" Đáng tiếc, đây vốn là thứ có thể mang lại cho Đại Hán vô số nhân tài, bệ hạ không muốn xem thì thần đành xé đi vậy."
Giọng ông ta đầy cám dỗ, Lưu Trường rốt cuộc không nhịn được giật lấy xem.
Trương Thương quyết định thay đổi một loạt với thái học, chia hai loại, loại thông qua khảo hạch đi vào, loại khác là được tiến cử. Loại trước thì hướng chính vụ, dùng làm quan viên dự bị, loại hai thì cho đi theo hướng học thuật, nghiên cứu kinh sách.
Trừ tuyển chọn, còn loạt cải cách với chương trình học, lão sư, làm Lưu Trường xem rất lâu rồi gật đầu:" Được, sư phụ làm xong việc này rồi phụ trách tấu biểu."
"Vâng!"
Trương Thương bày ra bộ dạng rất nghe lời, nhưng Lưu Trường biết đây là vòng tuần hoàn, ông già này bất kể lúc nào cũng có thể lấy ra thứ hữu dụng. Làm y tức giận là chỗ đó, vì sao bình thường không đưa ra?
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com