Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 663 - Chương 663: Cùng Đi Theo Hôn Quân.

Chương 663: Cùng đi theo hôn quân.

Tiễn Trương Thương đi rồi, Lưu Trường lại đau đầu.

Đều tại Trần Bình.

Sao lại bệnh vào lúc này, làm mình tìm không ra nhân tuyển thay thế.

Chẳng lẽ phải đi tìm ông ta à?

Lưu Trường ngẩng đầu lên khẽ gãi cằm, lòng có nhân tuyển hoàn mỹ.

Xe ngựa dừng lại, được giáp sĩ bảo vệ kín xung quanh, Lưu Trường chỉnh trang y phục xuống xe, bảo người dưới chuẩn bị lễ vật sẵn sàng rồi mới sai người gõ cửa.

Có nô phó đi ra, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cũng không sợ, khom người bái lạy.

Lưu Trường cười ha hả đi tới:" Lão trượng, làm phiền bẩm với Lưu hầu một tiếng, nói trẫm tới rồi."

Ông già cười gượng:" Bệ hạ, Lưu hầu hôm trước đã rời Trường An về đất Lưu."

"Cái gì?" Lưu Trường nhảy dựng lên hét:" Không có lệnh của trẫm, sao ông ta dám về?"

"Lưu hầu tới Trường An chỉ để khám bệnh, không đảm nhận chức vụ gì ..." Ông già vội giải thích:

Lưu Trường nghiến răng ken két:" Ông ta bảo ông nói với trẫm chứ gì, còn nói gì nữa?"

"Lưu hầu còn nói, ông ấy yếu ớt nhiều bệnh, thời gian không còn bao lâu, muốn đi tìm sư phụ mình, cùng sư phụ ẩn cư sơn lâm, tu tâm dưỡng tính ... Mong bệ hạ lượng thứ."

Sắc mặt Lưu Trường cực kỳ khó coi.

Lữ Lộc vội nói:" Bệ hạ, Lưu hầu ngồi xe, nếu đi hôm trước thì không thể đi xa, hay là để thần dẫn kỵ binh truy đuổi."

"Đi ngay đi ... Đuổi theo ... ! Không! Đích thân trẫm đi."

Một cỗ xe đi thong thả trên đường, Trương Lương ngồi trên xe, khép mắt dưỡng thần.

Khi Trần Bình nghỉ ngơi, ông ta đã thấy chuyện không ổn, vì thế quyết định phải mau mau rời Trường An. Huống hồ ông cũng không nói dối Lưu Trường, sức khỏe ông không trụ nổi nữa.

Đột nhiên đằng xa có tiếng vó ngựa dồn dập, Trương Lương có linh cảm không lành, quay đầu lại nhìn chỉ thấy bụi bốc mù mịt, cười khổ.

Xem ra mình vẫn xem tường quyết tâm của bệ hạ rồi.

Trương Lương sai dừng xe, không bao lâu một đội kỵ binh tinh nhuệ xuất hiện, đi đầu là con tuấn mã màu trắng cực lớn, dù chưa nhìn rõ người cũng biết là ai. Ông lần nữa bất ngờ, không nghĩ đích thân bệ hạ tới.

Lưu Trường đùng đùng nổi giận xuống ngựa, đi thẳng tới chỗ Trương Lương:" Trọng phụ muốn đi, vì sao không nói với trẫm?"

"Chuyện này."

"Người đâu ...."

Lưu Trường phất tay, tức thì có người ôm đồ tới, y chỉ những người này, nói:" Trẫm biết trọng phụ không khỏe, đây đều là thuốc quý trong cung, còn cả y phục nữa, trong núi lạnh lắm, không thể qua loa ... Đây còn có ít sách, toàn là tàn quyển không tên, khi nào rảnh trọng phụ lấy ra đọc. Còn có hai nỏ cứng, gặp mãnh thú thì dùng ..."

Đây đã là lần thứ ba Trương Lương phải bất ngờ, ánh mắt trở nên ôn hòa:" Đa tạ bệ hạ."

"Không cần, trọng phụ không muốn làm việc cho trẫm, trẫm không giận, nhưng trọng phụ không nói đã đi thì trẫm rất bất mãn."

"Thần có tội."

"Được rồi, trẫm chỉ tới đưa đồ, trọng phụ bảo trọng thân thể, có thời gian viết thư cho trẫm."

Trương Lương thoáng trẫm mặc vẫy tay bảo Lưu Trường tới gần, ghé tai thì thầm vài câu.

Rốt cuộc Trương Lương vẫn đi, Lưu Trường dắt ngựa đứng trên triền dốc nhìn theo mãi.

"Trẫm hận mình sinh muộn hai mươi năm, không được Lưu hầu dốc sức. Lộc, ngươi nói xem, hôn quân như a phụ, sai lại có nhiều người tương trợ như thế? Tiêu tướng, Lưu hầu, sư phụ, Trần Bình, Tào Tham ... Thật đáng hận."

Nghe những lời đại nghịch bất đạo đó, Lữ Lộc sao dám phụ họa:" Bệ hạ cũng có quần hiền tương trợ mà."

"Ngươi nói Hạ Hầu Táo à? Hay Chú Thắng Chi, Phàn Kháng, hay là ngươi? Các ngươi trò giống họ bọn họ ra thì còn điểm gì chung nữa?"

"Tất nhiên có ạ, bọn thần đều đi theo hôn quân."

"Ngươi nói cái gì?"

"Thần nói bệ hạ anh minh."

Lưu Trường quay về Trường An một cái tới ngay phủ phụng thường.

Khi y cười ha hả đi vào, Trương Thương lập tức cảm thấy có chuyện chẳng lành.

"Bệ hạ tới thật đúng lúc, thần đang lo liệu chuyện thái học, có chút thành quả rồi, muốn báo cáo với bệ hạ." Trương Thương tiên hạ thủ vi cường:

Lưu Trường cười càng tươi, dắt tay ông vào phòng, ngồi xuống mới nói:" Sư phụ, trẫm biết thời gian qua sư phụ rất bận rộn, mỗi ngày làm bao việc. Trẫm nghĩ rồi, sư phụ bận như thế, trẫm an bài vài người đắc lực tới giúp sư phụ."

"Ồ! Bệ hạ nói ai?"

"Sư phụ phụ trách văn giáo, vừa vặn sau này thông văn phủ dưới quyền quản lý của sư phụ, để Chất Đô làm cánh tay phải của sư phụ. Phải rồi, Triều Thác cũng sắp về, khi hắn về tới nơi sẽ làm phụng thường thừa, sư phụ thoải mái sai bảo."

Trương Thương thấy trước mặt tối om, vội nói:" Bệ hạ, một mình thần cũng làm được."

"Không được, sư phụ là lão sư của trẫm, ai khổ chứ không thể để sư phụ khổ ..." Lưu Trường càng nói càng êm ái:" Phải để họ tới hiệp trợ sư phụ, hai tên đó sư phụ biết tính rồi đấy, đừng để chúng đánh nhau. Đương nhiên, nếu chúng vô lễ với sư phụ thì cứ tìm trẫm."

"À phải, sau này Trường An nhất định là đủ các phái quy tụ, lúc đó họ tranh luận với nhau, sư phụ chú ý chút. Nếu bị đình úy bắt, sư phụ cứ phái Chất Đô đi giải quyết nhé ..."

Sắc mặt Trương Thương tức thì trở nên vô cùng nghiêm túc:" Bệ hạ, chuyện ở phụng thường có thể hoãn lại, chuyện tấu biểu thì không thể trì hoãn nữa, thần nguyện làm thiếu phủ lệnh, giúp bệ hạ giải ưu phiền."

"Sư phụ nói gì thế, không vội đâu, trẫm đã lệnh Lữ Thần tới làm thái phủ lệnh rồi."

"Không, bệ hạ, Lữ Thần là người cổ hủ không biết biến báo, e xử trí không tốt tấu chương. Không bằng để ông ta làm phụng thường, thần làm thiếu phụ lệnh ..." Thái độ của Trương Thương rất kiên quyết:

Lưu Trường cười rách miệng, sư phụ à sư phụ, người không nhìn xem đang đối đầu với ai.

Cách rất xa vẫn có thể nhìn thấy đám người quần áo tả tơi.

Bọn họ đang làm việc, có người cầm cuốc, có người cầm thuổng, có người đẩy cái xe kỳ quái, trên xe đặt các loại đá. Phóng mắt nhìn tới, đếm không hết người, phải vài vạn hoặc vài chục vạn. Khắp nơi nghe thấy tiếng quát tháo, tiếng bách tính la hét, bốn phía xung quanh là núi, đằng xa có giáp sĩ tuần tra, thi thoảng có kỵ binh chạy qua.

Gần đó có một tòa huyện thành mới xây dựng xong, cực kỳ cao lớn, tường thành kiên cố, riêng nỏ xa loang loáng sắc lạnh khiến người ta rùng mình.

Đây chính là quân Võ Uy, nước Hà Tây.

Lâu Lan vương đi qua dưới chân núi, nhìn thấy bóng người khắp nơi, trên núi đã xuất hiện rất nhiều đường sá. Phía trước có một đoàn người đi tới, thần sắc bất an, ông ta nhận ra, đó là người Hung Nô.

"Ngọn núi đó toàn là tù binh à?"

"Không phải tất cả."

"Bọn họ làm gì ở đây?"

"Xây An lăng cho bệ hạ."

"Lăng của Hán hoàng sao lại xây ở đây? Lại còn dùng bao nhiêu người như thế?"

Lần này quan lại không trả lời, Lâu Lan vương nghe những tiếng kêu gao mà rợn người, thiên tử Đại Hán đúng là bạo quân, chưa từng bao giờ nghe nói ai lại phái nhiều người xây dựng lăng mộ cho mình như thế. Nếu mình đắc tội với vị hoàng đế đó, con dân của mình phải chăng cũng xuất hiện ở đây?

Khi Lâu Lan vương tới huyện Cô Tang thì các vương khác đã đợi ông ta ở đó.

Mọi người được đưa tới vương cung, nước Hà Tây không có kiến trúc dư thừa, không hề có chút trang trí nào, cả vương cung cũng bị xây dựng thành bảo lũy.

Hai vị đại thần nước Hà Tây tiếp kiến chư vương, trong đó vị đại thần trẻ rất hiền hòa, lễ sỗ vô cùng chu đáo, còn vị kia là tướng quân, mặc giáp, tuổi không ít, mắt sắc bén, thần sắc bất thiện. Lâu Lan vương không nhìn thấy chút tình cảm nào trong đó, mỗi lần người đó liếc mặt qua, ông ta lại thấy cổ lành lạnh.

Lâu Lan vương không vui, hỏi vị vương bên cạnh:" Người đó là ai?"

Vị vương kia rùng mình, lén lút dùng giọng rất nhỏ nói với ông ta:" Chu Bột."

Lâu Lan vương cũng rùng mình một cái rồi không dám nhìn người nọ nữa.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment