Luận tới đánh trận, ba Chu Bột cũng không bì được với Hàn Tín, nhưng luận tới ác danh, mười Hàn Tín không đấu được với Chu Bột. Vị tướng quân chặt đầu này tác chiến ở Tây Vực, chặt hết đầu địch lại hận không thể chặt đầu luôn quân đồng minh, thậm chí ông ta làm thế rồi, lấy danh nghĩa không theo quân lệnh, thu hoạch lượng lớn thủ cấp quân phó tòng.
Vị đại thần trẻ cười nói:" Chư vương đã tới đủ, vậy ta phái người đưa các vị tới Trường An gặp bệ hạ. Trước khi đi, ta lấy tư cách cá nhân nói một câu, ta từng là xá nhân của bệ hạ, rất hiểu con người bệ hạ, bệ hạ khoan dung độ lượng, lễ hiền đãi sĩ là người nhân từ. Có điều tới Trường An rồi phải học lễ pháp, nếu làm chuyện gì vô lễ, bệ hạ không để ý, nhưng các đại thần không cho phép đâu."
Tiếp đó các vương lên xe chuẩn bị sẵn, được giáp sĩ bảo vệ, đi về phía Trường An.
Lâu Lan vương nhìn trước sau có 27 vị vương, ông ta chỉ biết một nửa, tới đây toàn là đại vương, còn vương của thành quá nhỏ không được mời. Đây là lần đầu tiên ông ta thấy trì đạo, không ngờ rằng xe ngựa đi nhanh lại còn êm như thế, mà ngay bên cạnh cũng có xe ngựa phóng vọt qua, đây là đường hai chiều.
Mới đầu Lâu Lan vương nghĩ, nhanh thế này thì thoáng cái tới Trường An thôi, còn không ngừng hỏi đánh xe, muốn nhà mình cũng làm một con đường như thế. Thế nhưng đi liền mười mấy ngày, đừng nói tới Trường An, họ mới chỉ miễn cưỡng thấy được quận bên rìa Lũng Tây thôi.
Tới Lũng Tây, phong cảnh khác hẳn.
Nơi này không tiêu điều như Hà Tây, nhân khẩu cũng ở cấp độ khác hẳn, đất cày rất nhiều, hai bên đường gần như không thấy đất hoang, đâu đâu cũng là bách tính đang cày cấy. Thành trì không cao nhưng cảnh người tấp nập làm Lâu Lan vương trố mắt.
Nhân khẩu cả nước Lâu Lan chưa tới sáu vạn, mà nhân khẩu một huyện ở Lũng Tây đã tới mức đó lắm rồi.
"Đại vương, ngài chưa biết, Lũng Tây, Hà Tây đều là nơi hoang vu nhất Đại Hán, bóng người thưa thớt. Nếu ngài tới nước Lương, nước Tề nơi đó mới là đông, đi đường chen lấn nhau, một huyện đã tới mấy chục vạn ..."
Lâu Lan vương nghe đánh xe nói vậy thì không tin, tên này dọa mình đây mà.
Nhưng ông ta tin rất nhanh.
Còn chưa tới Trường An đường sá đã đầy người rồi, đội xe xếp thành hàng dài, giáp sĩ liên tục phải mở đường làm đám thương cổ và người đi đường bất mãn la hét.
Lâu Lan vương không nhịn được hỏi:" Rốt cuộc Đại Hán có bao nhiêu người?"
Tư lại ngẫm nghi:" Lần trước công báo có nói, hình như gần 3000 vạn."
Con số này với Tây Vực mà nói là quá lớn, lớn tới mức Lâu Lan vương muốn tưởng tượng ra cũng khó.
Tư lại đánh xe tiếp tục nói:" Năm xưa Cao hoàng đế lập thiên hạ, chín phần mười hoang vu. Sau Tiêu vướng, thái hậu, thái thượng hoàng lần lượt phát ra chính sách khuyến khích sinh nở, nhưng không mấy tác dụng. Tới thời bệ hạ, giúp bách tính nhà có cái ăn, người có cái mặc, bệnh có chỗ chữa, hữu ích hơn trước kia khuyến khích sinh ở nhiều, ăn no rồi, nuôi được con, tất nhiên đẻ nhiều thôi."
"Cho nên nói bệ hạ mới là người hiền minh nhất."
Lâu Lan vương tán đồng điểm này:" Ngài tuổi còn trẻ như thế mà am hiểu quốc sự, tiền đồ vô hạn."
Bọn họ vừa tới Trường An liền có quần thần nghênh đón.
Tường thành Trường An hình như chưa làm xong, đằng xa vẫn thấy người thi công.
Lâu Lan vương không khỏi nghĩ, vị hoàng đế này hình như rất thích dùng lao dịch.
Nghi lễ đón tiếp diễn ra đúng quy củ, rất long trọng, khiến chư vương Tây Vực yên lòng hơn nhiều. Tiếp đó dẫn họ vào Trường An, cảnh tượng trong thành chư vương Tây Vực chưa thấy bao giờ. Người, đâu đâu cũng có người, âm thanh huyên náo, người qua kẻ lại, thương cổ ra sức chào bán hàng, cách ăn mặc đủ kiểu khác nhau. Đường thị rộng, đủ mấy xe đi song song.
Hai bên đường là giáp sĩ xếp thành hàng bảo vệ an toàn cho chư vương.
Phía xa không bị giáp sĩ chặn đường, cảnh tượng náo nhiệt đó làm Lâu Lan vương sững sờ, ông ta nhìn thấy quá nhiều thứ không tin nổi.
Bọn họ được đưa tới thành tây nghỉ ngơi, ở đó có ba vị vương ngoại lai.
Nghe nói trong đó có hai đứa bé sau này phong vương ở Tây Vực, chư vương đều không coi ra gì. Người còn lại là một lão giả, được phiên dịch giúp đỡ, lão giả đó cùng chư vương nói rất nhiều điều bất mãn với Đại Hán.
"Quốc gia của ta có hơn 150 vạn bách tính, quốc thổ rộng lờn, nhưng không phải đối thủ của nước Ngô. Trước kia lương thảo của họ luôn không đủ, nhưng gần đây lương thảo đầy kho, nên chinh chiến không phải lo gì ..."
Vị ngoại vương đó đương nhiên là Triệu Đà, ông ta biết đối xử với chư vương Tây Vực hơn hai đứa nhãi con nhiều.
Lưu Khải và Lưu Ngang thì hoàn toàn không thèm để ý, rất kiêu căng.
Bọn họ học tập lễ pháp ba ngày, đến ngày thứ tư bọn họ có cơ hội diện kiến hoàng đế Đại Hán.
Chỉ thấy một người khổng lồ được hai cận thị tháp tùng đi vào, mọi người đứng dậy bái kiến. Người khổng lồ đó cao lắm, Lâu Lan vương há hốc mồm ra nhìn, tay y phải to như đùi mình. Hai vị cận thị kia cũng cao lớn, nhưng so với hoàng đế thì như đứa trẻ con.
Cảnh tượng này làm người ta kinh sợ, đây là hoàng đế Đại Hán à? Hình như không phải người thường.
Lưu Trường ngồi ở thượng vị, nhìn xuống mọi người, gương mặt lạnh lùng làm không ai dám nhìn thẳng:" Chư vương Tây Vực có thể bái kiến trẫm rồi."
Thế là chư vương nối nhau bái kiến thần sắc cung kính, Triệu Đà phải cảm thán, mình dọa nạt mấy ngày không có sức chấn nhiếp bằng sự xuất hiện của Lưu Trường, thân hình này của Lưu Trường trong mắt chư vương tựa hồ mang sắc thái thần dị.
Nhìn đám ngoại vương ngoan ngoãn, Lưu Trường cũng lấy làm lạ, không phải Lục Giả nói có nhiều kẻ không phục lắm à? Sao lại nghe lời thế này.
Tiếp đó Lưu Trường bày tiệc khoản đãi, chư vương liền có cơ hội tiếp xúc ở khoảng cách gần.
Lưu Trường hoàn toàn không có ý nghĩ đề phòng họ, còn gọi người tới bên cạnh, ôm vai Lâu Lan vương hỏi tình hình trong nước. Khoảng cách càng gần, áp lực Lưu Trường gây ra càng lớn, thậm chí chẳng phải hăm dọa gì, riêng vóc dáng đó đã đủ uy hiếp.
"Ha ha ha ha, đáng tiếc trẫm không thể tự mình tới Tây Vực chuyến này, có điều trẫm từng tới một lần rồi."
"Khi trẫm còn nhỏ từng dẫn 300 kỵ binh xông vào giữa lòng Hung Nô, giết từ đông sang tây, giết đầu người lăn lông lốc, trẫm cũng không nhớ giết bao nhiêu. Khi đó mấy chục vạn đại quân Hung Nô truy đuổi phía sau, trẫm đả thương Mạo Đốn trong vạn quân, Mạo Đốn khiếp hãi ôm đầu chạy."
"Đợi trẫm giết ra một con đường máu thì tướng lĩnh tùy quân Loan Bố nói, trẫm đã tự tay giết hơn 6000 người Hung Nô."
Ngoại vương miệng thì cười, mắt đầy khiếp hãi:" Bệ hạ uy vũ."
Bọn họ rất hiểu người Hung Nô mạnh thế nào, mà tự tay giết hơn 6000 người thì là loại quái vật gì?
Còn về phần vị hoàng đế này có phải bốc phét không thì nghe y nói ra địa điểm chiến đấu, tướng lĩnh, chi tiết chiến thuật tinh diệu thì không giống bốc phét. Vả lại đường đường là thiên tử Đại Hán sao mà nói dối được.
Nhất là khi Lưu Trường núi tới vui vẻ, lỡ đễnh bẻ gãy khúc xương lớn trong tay thì họ càng tin.
Thì ra Đại Hán có thần linh bảo vệ, không, vị thiên tử này vốn là thần rồi.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com