Tiếp đó Đường vương phủ cũng trở nên náo nhiệt.
Hàn Tín phải đích thân tới Lũng Tây, quân hiền rốt cuộc thở được một hơi, thế là họ lập tức tìm thiên tử, mọi người chẳng mấy chốc tụ tập ở Đường vương phủ. Lưu Trường không nỡ tặng nơi này, dù Lưu An nhiều lần ám thị, thậm chí lăn lộn ăn vạ, Lưu Trường vẫn không tặng nó. Thậm chí Lưu An còn bị một trận mắng mỏ:" Nơi này năm xưa trẫm dựa vào bản lĩnh kiếm được, con muốn có thì tự kiếm một cái đi."
Lưu An quen thuộc a phụ lắm rồi, sao có chuyện nó tin chứ, vì thế nó đi hỏi đại mẫu, rồi nó khinh bỉ, chẳng phải do cô mẫu tặng sao?
Đương nhiên lời này nó không dám nói ra vì a phụ sẽ đánh nó.
Lưu Trường ngồi ở thượng vị, tả hữu đều là quần hiền, trừ người làm quan ở vùng ngoài đều tới hết.
Trước mặt mọi người rượu thịt ê hề, đã tới mức độ nếu để Lưu Hằng nhìn thấy hắn sẽ đánh người.
Lưu Trường uống một ngụm rượu rồi thở dài.
Chu Thắng Chi gần như không do dự, nói theo bản năng:" Bệ hạ vì sao lại thở dài?"
Lữ Lộc tức lắm, bao năm rồi ngươi vẫn cướp lời ta.
Lưu Trường tiếp tục thở dài lần nữa rồi mới nói:" Trong ngoài triều đều thiếu nhân thủ, những đại thần đi theo a phụ chinh chiến còn lại không là bao, nay từ quận huyện tới triều đình đều thiếu người. Trẫm lập thái học vì bồi dưỡng hiền tài, nhưng chuyện này cần thời gian, nay các nước Tây Vực quy phục, trẫm ngay cả quốc tướng cũng không gom đủ."
"Bệ hạ sao không hỏi kế quần hiền?"
Lưu Trường nhìn cả đám rồi lắc đầu:" Ngay cả các đại thần còn hết các thì các ngươi làm được gì?"
Quần hiền tức thì không phục, bọn họ nhìn sang bên cạnh, đáng tiếc Trần Mãi và Quán A không có mặt. Chu Thắng Chi đứng dậy:" Bệ hạ, để thần dẫn người ra ngoài Trường Thành thảo phạt, đánh một trận, chia quân công, thế là có quan lại."
"Thối lắm, theo ngươi đi đánh trận liền biết quản lý địa phương à? Trẫm muốn nhân tài chứ không phải tước vị, nếu không trẫm phong tước hết cho bách tính Trường An không phải xong à?"
Chu Thắng Chi cúi đầu, hình như là thế thật.
Phàn Kháng tức thì đứng dậy:" Bệ hạ, để thần dẫn người ra ngoài Trường Thành thảo phạt những quốc gia kia ..."
Chu Thắng Chi nổi khùng:" Đó là ý tưởng của ta."
"Không, ý ta là bắt đại thần của những nước đó về làm quan lại Đại Hán, vậy chẳng phải là xong rồi à?"
Lưu Trường lại mắng:" Phun rắm, thế ngươi bắt về làm gì, trẫm phong quan luôn cho người ta không phải xong à? Hơn nữa địch vẫn là địch, làm sao bắt về liền thành quan của trẫm."
Đến lượt Phàn Kháng cúi đầu.
Lữ Lộc lập tức đứng dậy:" Bệ hạ!"
"Ngươi lại định dẫn quân rời Trường Thành chứ gì?"
"Vâng!"
"Sau đó!"
"Thiên hạ chỉ quan tâm tới chiến sự, không ai nói tới chuyện thiếu nhân thủ nữa."
"Rắm thối!"
Hạ Hầu Táo vừa nhấp nhổm định đứng lên thì Lưu Trường quát:" Ngươi ngồi xuống cho trẫm."
Hạ Hầu Táo rất ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng miệng thì lẩm bẩm:" Bệ hạ chưa nghe mà, sách lược của thần cực tốt."
Khi quần thần đang vô kế khả thi thì Phàn Thị Nhân đứng lên nói:" Bệ hạ, lần trước không phải tổ chức khảo hạch sao? Sao không tổ chức lần nữa?"
"Lần trước tuyển được ai đã tuyển rồi, chưa bao lâu lại tổ chức khảo hạch, lại những người đó tham gia, có ích gì? Nay quan lại các nơi đều thiếu, nhiều lão quan từ chức, trẫm không dám cho họ về, sợ không ai thay thế."
Lưu Trường than vãn, mới đầu thì lương thực bao nhiêu cũng không đủ, tới nay nông nghiệp coi như đã phát triển rồi, nếu không trưng dụng liền năm sáu chục vạn người thì cơ bản sẽ đủ ăn. Giờ vấn đề làm khó Lưu Trường là thiếu người tài.
Trừ lý do đại thần đã già còn vì lãnh thổ tăng mạnh, nước Yên mở rộng ra Liêu Đông, nước Đường ra tái ngoại, Lũng Tây hướng về Hà Tây, Sở Ngô nạp thêm Nam Việt. Vị quân vương tàn bạo hiếu chiến ngang ngược thảo phạt khắp nơi, đất thì tăng lên đấy nhưng không người quản lý.
Đã thế bên trong còn thiết lập cơ cấu mới nhiều không kể siết, quan lại thái học bồi dưỡng ra không đủ dùng.
Chu Á Phu im lặng từ đầu tới giờ mới nói:" Bệ hạ, Đại Hán không phải có hiền tài, lúc ở Hà Tây, Lũng Tây, thần kết giao không ít. Ở các nơi khác chắn chắn còn nhiều hơn. Thế nhưng chúng ta không cách nào dùng họ."
"Loại đại sự quốc gia này không phải bọn thần có thể tham gia. Bệ hạ, thần nhớ tới một việc."
Lưu Trường ngồi xuống lắng nghe:" Nói đi."
"Trước kia thái úy lập tam quân, cần vải trắng làm lệnh kỳ, lệnh thần tới thiếu phủ lấy, thiếu phủ nói phải mất bảy ngày mới làm được. Thế nhưng thái uy yêu cầu gấp, nói sẽ lấy quân pháp xử trí, thiếu phủ nghĩ ra cách, mang vải trắng tới nhà bách tính lệnh làm cờ, mấy trăm hộ cùng làm, một ngày là xong." Chu Á Phu kể:
Lưu Trường trầm ngâm:" Ý ngươi là chỉ cần trẫm gây đủ sức ép, quần thần sẽ nghĩ ra cách à?"
"Không, thần chỉ muốn nói, thiếu phủ lệnh rất tài giỏi, chỉ là lười biếng thành thói, không chịu làm việc."
Hạ Hầu Táo rốt cuộc không nhịn nổi đứng lên:" Bệ hạ, thực ra thần có cách rất tốt, tuyệt không kém Tiêu tướng, Lưu hầu ..."
"Được rồi, ăn thịt đi." Lưu Trường phất tay, cùng quần hiền ăn uống, chẳng buồn nghe:
Hạ Hầu Táo than vãn với Lư Tha Chi:" Bệ hạ không biết lễ hiền đãi sĩ."
Lư Tha Chi gật đầu liên tục, đúng, ngươi nói đúng hết.
Phàn Kháng tò mò lắm, lặng lẽ tiếp cận Hạ Hầu Táo hỏi:" Ngươi nói cho ta nghe, rốt cuộc ý ngươi là gì?"
Hạ Hầu Táo vội nói:" Ngươi đúng là biết nhìn hiền tài, ta hỏi ngươi, vì sao thời Cao hoàng đế nhiều hiền tài như thế?
"Ta không biết."
"Vì gặp loạn thế, nên họ mới được trải qua các loại rèn luyện, nếu không a phụ ta vẫn đang nuôi ngựa, a phụ ngươi vẫn giết lợn ... Ngươi nói đúng không?"
"Có lý."
"Thế nên cách tốt nhất là để chư hầu vương cho quân đánh nhau, biến thịnh thế thành loạn thế như hồi đó ..."
"Được rồi, ăn thịt đi!" Phàn Kháng chửi bản thân ngu ngốc, tốn thời gian đi hỏi làm quái gì:
Quần hiền ăn no uống say liền bắt đầu ca mua, sau đó đánh xe ra ngoài, chuẩn bị đua xe ở ngoài thành. Đám người này ở Trường An vô pháp vô thiên, cả Trương Thích Chi cũng chẳng thể làm gì.
Khi bọn họ đánh xe ầm ầm lao ra ngoài thành đằng xa có một chiếc xe đi tới chú ý tới họ.
Triều Thác cau mày nhìn những chiếc xe đó thậm chí không thèm đi đường đáng hoàng mà xông vào rừng núi, biến mất đằng xa, chất vấn:" Ai lại dám hoành hành bá đạo ở Trường An như thế?"
Thành môn giáo úy đáp:" Đó là xe của bệ hạ."
Triều Thác tức thì tấm tắc khen:" Bệ hạ đăng cơ rồi vẫn hiếu võ như thế, đây là may mắn của Đại Hán."
Giáo úy gặp loại này rồi, lại thêm một tên môn đồ Thân Bất Hại.
Nhưng tiếp ngay đó Triều Thác lại nổi giận:" Những kẻ còn lại sao có thể theo bệ hạ làm chuyện đó, bệ hạ có thể làm, bọn họ không thể làm. Hành vi này nên chặt đầu cảnh cáo kẻ khác."
Giáo úy thầm nhủ trong lòng, à, nhầm rồi, ra là môn đồ của Thần Đạo.
Triều Thác vẫn nói: "Luật pháp quy định rõ ràng, không được phóng xe trong thành, trong vòng ba dặm ngoài thành không được phóng nhanh. Ngươi là giáo úy cổng thành không ngăn bệ hạ, không khuyên gián bệ hạ ..."
Giáo úy cổng thành giờ mới xác định chắc chắn, tên này là môn đồ Hàn Phi!
Triều Thác vào thành nhưng không đi nghỉ ngơi mà tới cổng hoàng cung đợi bệ hạ về.
Chỉ là Lưu Trường ra ngoài thành chơi cả ngày không về hoang cung mà tới phủ Trương Thương.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com