"Sư phụ! Ha ha ha, này, các ngươi cầm lấy, trẫm săn được đấy." Lưu Trường ném vật săn cho đám gia thần xung quanh, bảo họ xử lý:
Gia thần hoang mang, gà rừng và thỏ rừng thì thôi đi, nhưng dê nhà thì săn ở đâu ra vậy?
Trương Thương cười khà khà nhìn Lưu Trường phân phát đồ.
Lưu Trường xong việc tới gần nói nhỏ:" Sư phụ, số gia thần của người vượt tiêu chuẩn nghiêm trọng đấy. Trẫm đã quy định rồi tước vị của sư phụ chỉ được tám gia thần, chỗ này là mấy chục thế?"
Trương Thương lắc đầu:" Thần không có gia thần, toàn là của nhi tử thần thôi."
"À, thế thì không sao."
"Sao bỗng nhiên bệ hạ lại tới đây?"
"Nhớ sư phụ quá nên đến."
Trương Thương không tin, tên này nhất định có mưu đồ gì xấu rồi. Lưu Trường gặp khó, đổi lại là đại thần khác, y bóp cổ một lúc là đối phương lấy ra kế hay rồi, nhưng đây là lão sư của mình, làm thế không hợp lắm.
Dùng lời lẽ đe dọa à, ông già thân đại nho nhưng tính lưu manh này không sợ dọa.
Lưu Trường không biết ra tay thế nào, chỉ nói chuyện thường ngày.
"Con của trẫm tuy không nhiều như sư phụ, có điều cũng có con nối dõi rồi. Ung Nga sắp lâm bồn, mong là một nữ nhi."
Trương Thương hỏi:" Bệ hạ chọn tên chưa?"
"Chưa, sư phụ học vấn cao thâm, giúp trẫm đi."
"Đức âm vô lương, lương giả, thiện dã, không bằng lấy tên là Lương, dù nam hay nữ đều được."
"Lương? Lưu Lương? Hay lắm, vậy gọi là Lương đi!" Lưu Trường đang vỗ tay, chợt sực tỉnh:" Sư phụ, không phải vì Lưu hầu mà đặt tên này chứ?"
Trương Thương nghiêm túc nói:" Thần sao có thể là loại người đấy, xưa nay thần kính phục Lưu hầu, Lưu hầu có tiếng lành, dùng làm tên hoàng tử rất tốt. Nhi tử của thần cũng có tên là Lương, thần thích tên này, không liên quan tới Lưu hầu."
"Hả, thế chẳng phải nhi tử của sư phụ tên Trương Lương à?"
"Thần nhiều nhi tử, trùng tên có gì lạ."
Nói chuyện quanh co vòng vèo rất lâu, Lưu Trường không có kế nào hay, đành nói thẳng:" Sư phụ, nay khắp nơi ở Đại Hán thiếu quan lại, trẫm không biết làm sao nữa. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ nghĩ tới sư phụ, trẫm từ nhỏ đi theo sư phụ, nay không thiết tha cơm nước, thịt cũng không nuốt nổi ..."
Trương Thương nheo mắt, khổ nhúc kế đây mà, bình tĩnh nói:" Bệ hạ không cần lo, đợi thái học qua thời gian nữa không lo thiếu người."
Lưu Trường mắt long lanh nhìn Trương Thương, hết sức tội nghiệp.
Trương Thương quay đầu không nhìn tên đệ tử này.
"Sư phụ, nếu ngay cả người cũng không giúp trẫm thì trẫm còn tìm được ai? Thiên hạ lớn thế này mà không có ai giúp trẫm, chẳng lẽ trẫm là bạo quân vô đạo đã mất lòng người thế sao?"
Trương Thương thở dài hết sức bất lực:" Nếu bệ hạ nóng lòng làm việc này có thể để địa phương tự tổ chức khoa cử, nay không phải thiếu hiền tài, mà là thiếu cách để dùng hiền tài."
"Ồ, sư phụ mau nói."
"Ví dụ trong huyện thiếu một vị trí tư lại, có thể tổ chức khoa cử, để người tới tham dự khảo hạch, thông qua ở lại làm quan. Như thế có thể nhanh chóng tuyển ra quan lại cơ sở. Còn ở triều tổ chức khoa cử lớn để lựa chọn vào vị trí quan trọng hơn." Trương Thương trình bày ý tưởng của mình:" Ý thần là mở thêm con đường lựa chọn nhân tài, khoa cử, địa phương chiêu mộ, thái học bồi dưỡng, tiến cử, tự tiến cử ..."
"Hình như trẫm hiểu rồi." Lưu Trường gật đầu liên hồi:" Vậy chuyện này sư phụ cũng làm luôn nhé ... Ha ha, trẫm về đây."
Trương Thương mặt đầy bất lực, phất tay với hai đứa nhi tử:" Bất Nghi, Nhiếp, các con đi tiễn bệ hạ."
"Trương Bất Nghi?" Lưu Trường suýt ngã, cười to:" Sư phụ quá xấu rồi, ai chống đối người, người đều đặt tên cho nhi tử à?"
Đột nhiên tỉnh ngộ:" Không có đứa nào tên Trường chứ?"
"Bệ hạ, tên thiên tử phải kỵ húy."
"Thế thì tốt ... À phải, tên Bất Đoản cũng không được đâu đấy."
…… ……… …………
Lưu Trường ngồi trên xe ngựa, đầu lắc lư, miệng ngâm nga.
Điều này đại biểu cho tâm tình của y rất tốt, phàm là lúc tâm tình tốt là Lưu Trường sẽ hát, lúc Đường phong, khi là Sở từ, cả Tề khúc cũng hát, chỉ có không hát cái gì của nước Triệu.
Có sư phụ lo chuyện lựa chọn quan lại, Lưu Trường yên tâm lắm.
Khi Lưu Trường lắc lư tới trước cổng hoàng cung thì cách rất
Vì trời hơi tối, giáp sĩ đi trước cầm đèn lồng, Lưu Trường nheo mắt nhìn, lập tức cười to nhảy trên xe xuống, tới bên người đó:" Triều Thác!"
Triều Thác khổ sở đợi ở trước cửa cung, vội vàng hành lễ, thế nhưng hôn quân không cho cơ hội, trực tiếp ôm lấy hắn.
Hắn vốn gầy, bị Lưu Trường ôm một cái, cả người gần như biến mất.
"Ha ha ha, vừa rồi trẫm thấy quen mắt, còn nghĩ tên phản tặc nào muốn hành thích trẫm, té ra là xá nhân Vương Thác."
Triều Thác ú ớ, hôn quân mới lỏng tay ra, đúng là suýt bóp gãy xương hắn:" Bệ, bệ hạ ngày càng khỏe ..."
"Ha ha ha, ngươi cũng thấy thế à? Mấy ngày trước Lưu Kính cũng nói thế."
"Về bao giờ vậy?"
"Thần về hôm nay, thấy xa giá của bệ hạ xuất thành, nên đợi bệ hạ về."
"Ái dà, vậy ngươi phải đợi mấy canh giờ rồi."
Lưu Trường bây giờ ngày càng thích đám xá nhân trước kia, luôn hoài niệm thời gian bọn họ đuổi theo mình, khoác vai Triều Thác đi vài bước, chợt nhớ ra gì đó nói với Lữ Lộc:" Thác về rồi, sao có thể thiếu thịt, thịt ở hoàng cung thì hắn ở Nam Việt cũng được ăn. Ngươi tới chỗ thiếu phủ, lấy hết số thịt thỏ, thịt dê trẫm tặng nơi đó."
Lữ Lộc ngớ ra: "Bệ hạ, đã tặng rồi, lấy lại không thích hợp."
"Sợ gì, dù sao sư phụ cũng đồng ý làm việc cho trẫm rồi."
"Vâng ..."
Triều Thác nhìn hành vi của Lưu Trường, không khỏi cảm khái:" Bệ hạ đúng là không thay đổi chút nào cả."
Hai người tới thẳng Tuyên Thất Điện, ngồi đối diện, sai người mang rượu tới.
"Khá lắm, khá lắm, khỏe mạnh lên không ít, trước kia ngươi yếu đuối mong manh, ngay cả Trương Bất Nghi cũng có thể chửi mắng ngươi." Lưu Trường gật gù tán thưởng:
Miệng Triều Thác co giật:" Bệ hạ có điều chưa biết, Thân Đồ tướng rất quan tâm tới sức khỏe của thần, thi thoảng muốn thần thao luyện một phen, nên thần cùng ngày càng tráng kiện. Nếu có thể sống lâu trăm tuổi thì đều là công của ông ta."
Lưu Trường cười phá lên:" Phải rồi, trẫm thường nghe Thân Đồ Gia động thủ với ngươi, ông ta từ giáp sĩ làm tới quốc tướng, trải qua không biết bao trận lớn nhỏ, nay đang tuổi tráng niên, sao ngươi sống nổi?"
"Chủ yếu Thân Đồ tướng không dám đánh thần hết sức, sợ đánh chết thần, còn thần thì không phải cố kỵ gì, cắn xé đều dùng, còn giấu gậy trong ống tay áo."
"Ha ha ha, chẳng trách Thân Đồ Gia hận ngươi như thế, có điều ngươi cũng đừng mãi kiếm chuyện như thế chứ?"
Triều Thác lắc đầu:" Bệ hạ, ông ta thủy chung không quên xuất thân của mình, quen phục tùng mệnh lệnh, làm việc cứng nhắc. Nếu thần không đắc tội với ông, e Nam Việt không có được cục diệt tốt như bây giờ. Triệu Đà ngầm nâng đỡ thế lực, coi thường quần thần, ông ta không ra tay, nếu chẳng phải thần uy hiếp, ông ta, không dám xử trí người của Triệu Đà."
"Ngô vương mấy lần viết thư, yêu cầu mau chóng xử trí chuyện trong nước, vậy mà ông ta chấp hành đâu vào đó. Ngô vương chỉ là phiên vương, nhờ bệ hạ hậu ái mới được giám sát nước Nam, có tư cách gì ra lệnh cho đại thần của bệ hạ. Phải dâng thư cho bệ hạ trước, để bệ hạ ra lệnh mới đúng, thế nên thần trói sứ thần nước Ngô, đánh ba mươi roi."
"Cái gì?" Lưu Trường tròn mắt hỏi:" Vì sao Tứ ca không nói với trẫm chuyện này?"
"À, vì thần lấy danh nghĩa Triệu Đà ra tay."
"Bảo sao Tứ ca tức giận Triệu Đà như thế, Triệu Đà lại tỏ ra oan ức, ra là ngươi."
"Đáng tiếc, thần nên tới sớm hơn, mượn tay Ngô vương giết Triệu Đà, sau đó lấy cớ đó xóa bỏ nước Ngô."
"Xóa bỏ nước Ngô? Vậy ai quản láy phương nam cho trẫm, ngươi à?" Lưu Trường dặn dò:" Chớ suốt ngày nhắm vào chư hầu vương, đó là huynh đệ của trẫm, không có ý mưu phản, ngươi muốn ép họ phản mới hài lòng à? Đặt tâm tư vào quốc sự ấy."
"Bệ hạ, chư hậu sớm muộn cũng thành đại họa, không phải thần muốn đối phó với huynh đệ của bệ hạ, mà muốn trừ mối họa này."
Lưu Trường cười to, không bình luận gì chuyện đó:" Lần này gọi ngươi về là muốn ngươi làm thiếu phủ thượng thư lệnh."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com