Thượng thư lệnh thực ra là một chúc lại của thiếu phủ, phụ trách truyền đạt văn thư và mệnh lệnh của thiếu phủ, không phải chức vụ quan trọng gì. Đương nhiên đây là chức vị khá cao rồi, với tuổi Triều Thác mà làm chúc lại cho cửu khanh cũng là rất lợi hại.
Mà ai cũng biết bệ hạ thích dùng người trẻ tuổi, Trương Bất Nghi là tam công trẻ nhất, Giả Nghị là quốc tướng chư hầu trẻ nhất, Chu Á Phu là tướng quân trẻ nhất.
"Nay Đại Hán ngày một rộng lớn, sự vụ cũng ngày một phức tạp, thiếu phủ lệnh tạm thời thay trẫm xử trí tấu biểu, nhưng không phải kế sách lâu dài. Nay trẫm còn khỏe, nếu sau này vẫn như thế, quyền lực thiếu phủ quá lớn. Thế nên trẫm chuẩn bị lập chế độ nội thần."
"Ngươi làm thượng thư lệnh, tổ kiến chúc lại của mình, phụ trách xử lý tấu biểu thiên hạ cạnh trẫm."
"Ngoài ra trẫm muốn tổ chức một trung thư lệnh, trực tiếp báo cáo với trẫm, vì trẫm soạn phê duyệt. Hai bên đồng tâm hiệp trợ trẫm. Chức vụ này, vị trí thấp mà quyền cao, hiểu chưa?"
Triều Thác sao không hiểu, bệ hạ xưa nay ghét làm chính sự, huống hồ mấy năm qua việc bệ hạ làm ngày một nhiều. Mà để thiếu phủ xử lý thì có vài ngoại thần tự quyết việc của mình, dù thế nào cũng không phải. Bệ hạ chuẩn bị rút thượng thư lệnh và trung thư lệnh ra, lập nên một hệ thống nội thần thực sự, làm trợ thủ sát bên hoàng đế, giúp thiên tử xử trí việc đáng lẽ do thiên tử xử trí.
Vị trí này mà làm tốt, cả quốc tướng cũng phải nhìn sắc mặt ngươi, Triều Thác bái lạy:" Bệ hạ, thần tuyệt không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ."
Lưu Trường cười to, y sở dĩ thích dùng người trẻ là vì họ dám làm, chuyện này mà nói với Chu Xương, đại khái ông ta sẽ luôn mồm khuyên gián mình, nói làm thế quá mạo hiểm, sao có thể có nội thần gì đó.
Hai người ăn cơm xong rồi, Triều Thác mới nói:" Bệ hạ còn chuyện nữa, thần phải nói."
"Chuyện gì?"
"Thần đàn hặc giáo úy cổng thành không kịp thời ngăn cản bệ hạ và các tướng lĩnh phóng xe ..."
"Ngươi đàn hặc Hầu Phong à?" Lưu Trường ánh mắt phức tạp:" Trẫm từ nhỏ đã phóng xe trong thành ra ngoài thành, khi đó hắn đã làm giáo úy cổng thành. Cần mẫn làm việc cho tới tận bây giờ, ngươi đoán xem vì sao trẫm chưa từng đánh hắn?
Triều Thác ngớ người:" Vì sao ạ?"
"Nếu ngay việc này ngươi cũng không nghĩ ra thì khỏi làm thượng thư lệnh."
Thoáng cái trong đầu Triệu Thác đã hiện ra vô số đáp án, sau đó hít sâu một hơi:" Vì thái hậu an bài ạ?"
Lưu Trường gật đầu hài lòng:" Xem ra trẫm không chọn sai người, thế nên đừng nói chuyện đàn hặc hắn, về nghỉ đi, mai còn làm việc."
Tiễn Triều Thác đi rồi, Lưu Trường đã khá mệt, về tới Hậu Đức Điện thì không thấy Tào Xu, nàng nghỉ ngơi ở Tiêu Phòng Điện, có Phàn Khanh đợi y. Lưu Trường không khách khí, bắt đầu cùng nàng đấu khẩu, đấu rất lâu mới nằm xuống nghỉ ngơi.
"Trường, gần đây thiếp nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định tìm cho Bột một lão sư."
"Hả? Bột chưa tới bốn tuổi, tìm lão sư làm gì, dạy nó mặc áo à?"
"Con sau này phải làm chư hầu vương, chúng ta không thể chiều nó."
"Chiều cái gì, nàng hại nó thì có. Con còn nhỏ, để nó chơi vô ưu vô lo đi, cần gì? Nó có tài làm chư hầu vương không không quan trọng, nếu có thì làm Ngô vương, Sở vương, nếu không làm Lương vương, Tề vương. Như Triệu vương ấy, chỉ cần an bài cho nó đại thần như Giả Nghị là quản lý được quốc gia, nàng lo gì."
Phàn Khanh trầm mặc một lúc mới nói:" An ở tuổi này đã líu lo không ngừng như chim khách làm người ta thích, ai gặp cũng muốn ôm vào lòng. Nhưng Bột tới giờ vẫn ngốc nghếch ... Gặp người lạ là nấp sau lưng thiếp."
"Ha ha ha, bé nhát gan, lớn lên chưa chắc, huống hồ với vóc dáng nó, vài năm nữa thôi là cao bằng An rồi. Vả lại hướng nội thì sao, chỉ cần nó sống tốt là được."
Phàn Khanh ngạc nhiên:" Trường, chàng biến thành người cha tốt rồi, trước kia chàng không như thế."
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, yên tâm ngủ đi ... Đợi Bột lớn thêm vài tuổi, tìm kiếm thuật gia dạy nó kiếm pháp, nó không như thế nữa."
"Vậy bệ hạ có biết đại gia kiếm pháp nào không?"
"Có, chính là ta, Đại Hán đệ nhất kiếm thánh, ai có thể đấu nổi một hiệp ..."
"Lại bắt đầu bốc phét đấy."
"Ai bốc phét?? Nào nào, cho nàng thấy kiếm pháp của trẫm!!"
Hôm sau trời còn chưa sáng, Triều Thác tới thiếu phủ, hắn hít sâu một hơi, chỉ thấy không khí thật tươi mát.
Triều Thác rất vui, vị trí thượng thư lệnh này quá hợp với hắn, nhất định sẽ phát huy toàn bộ tài năng, báo đáp ơn tri ngộ của bệ hạ. Khi hắn đang đợi thiếu phủ mở cổng thì từ xa có một cỗ xe đi tới, một người quen bước xuống.
Triều Thác khinh bỉ nhìn hắn.
Người này là Viên Áng.
Khác với tên ưng khuyển pháp gia chính tông như Triều Thác, Viên Áng là loại nho sinh cứng nhắc. Hai người từng cùng là lại dưới trường Tần Bình, sau đó quỹ tích khác hẳn nhau.
Triều Thác thì đi một vòng từ Ngô tới Nam Việt sau đó trở về triều, vẫn một lòng với bệ hạ.
Còn Viên Áng thì nhiều lần dâng thư đàn hặc, đối đầu với Lưu Trường, làm hoàng đế mất hứng, cứ liên tục thăng tiến từ chúc lại tới huyện thừa rồi thiếu chút nữa làm ảo vải.
"Chà, không phải Viên quân đây à? Lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?" Triều Thác nhếch môi cười, giọng trào phúng:
Viên An chỉ đáp đơn giản:" Vẫn khỏe."
"Ha ha ha, xem ra cơm nước quận Bắc Địa không tệ, ngươi béo lên không ít, lần này về nhậm chức ở đâu?"
"Thiếu phủ."
Triều Thác càng thêm đắc ý, ngửa đầu cười:" Ta nói với bệ hạ cần ít chúc lại giúp đỡ, không ngờ bệ hạ đưa ngươi tới. Nếu ngươi làm việc không tốt, ta không nể tình cũ đâu, làm việc cho tốt, không được lơ là! Hiểu chưa?"
Viên Áng không thèm để ý tới hắn, Triều Thác không vội, dù sao cũng dưới quyền mình, sau này cho hắn biết mặt.
Thiếu phủ đã mở cửa, các quan lại ngạc nhiên nhìn hai người trẻ tuổi đứng trước cửa, bọn họ cũng quen nhau, dù sao từng làm việc ở thiếu phủ, nhưng đều lờ đi. Lờ Viên Áng vì kẻ này vô vị, như khúc gỗ, còn lờ Triều Thác vì kẻ này quá đáng ghét.
Bọn họ đợi rất lâu xa giá thiếu phủ lệnh mới tới.
Trương Thương thong thả từ trên xe đi xuống, nhìn hai người trẻ tuổi này thì thở dài:" Tới rồi à, đi thôi."
Hai người tới bái kiến rồi theo Trương Thương đi vào thư phòng.
Trương Thương ngồi xuống nhìn một Pháp một Nho này, ông không thích tên nào cả, cả hai đều là thứ phiền toái.
Cũng may, về sau hai cơ cấu kia do thiên tử trực tiếp quản lý, chỉ cần hai thứ phiền toái này không tính lên đầu mình thì thế nào cũng được.
"Sau này các ngươi không cần tới đây bái kiến, trực tiếp tới hoàng cung làm việc. Điều động hoặc an bài quan lại thế nào, ta không hỏi tới. Đương nhiên, nếu có việc, ta sẽ phái người thông báo."
"Nghe nói bệ hạ lệnh thiếu phủ suất lĩnh thượng thư, sau này chuyện của thượng thư cần ngài chiếu cố nhiều hơn." Triều Thác cười ha hả:
Triều Thác tới, Trương Thương không cần xử trí tấu chương nữa, có thể nghỉ ngơi rồi phải không? Đáp án là không, thiếu phủ suất lĩnh thượng thư nghĩa là gì? Tức là phải khiêm chức làm thượng thư, tấu chương vẫn phải xử lý, chỉ là không do ông chủ đạo nữa, mà do thượng thư lệnh Triều Thác chủ đạo.
Thế thì vướng víu quá rồi, thượng thư thuộc thiếu phủ Trương Thương là cấp trên Triều Thác, thượng thư lệnh quản lý thượng thư, Triều Thác ở trên Trương Thương.
Trương Thương mấy lần khuyên gián không ăn thua, còn bị Lưu Trường đe dọa, nếu sư phụ còn dám lười biếng tiếp thì kiêm chức luôn ở trung thư, thượng thư ... Tòm lại còn nói nhiều cả quốc tướng cũng phải làm.
Ông không dám nói nhiều nữa, lúc này nhìn Triều Thác có ý tranh đoạt vị trí với mình, ông chẳng thèm để ý:" Chuyện lớn nhỏ trong thượng thư ngươi tự lo."
Nói xong phất tay đuổi hai thứ khốn kiếp chướng mắt đi.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com