Rời thiếu phủ, Triều Thác tới trước mặt Viên Áng, hờ hững hỏi:" Ngươi muốn đám nhận chức vụ gì?"
"Bệ hạ trước đó đã sắc phong quan chức cho ta rồi."
"Ồ, chức gì?"
"Trung thư lệnh."
Triều Thác thiếu chút nữa hét lên, hắn cứ nghĩ tên này tới phò tá mình, ai ngờ làm trung thư lệnh, thế chẳng phải là ngang với mình à? Thậm chí hắn còn có thể quản mình, sao có thể? Bệ hạ ghét hắn lắm mà.
Ba ngày sau, Triều Thác đã hoàn thành kiến lập đội ngũ cho mình, những người này đa phần do Chu Xương điều tới, tuổi không lớn, có tài, có thể chống đỡ nội triều không thì chưa rõ, có mà dùng còn hơn không.
Khi Triều Thác xử lý xong chuyện lớn nhỏ ở thượng thư thì Lưu Trường dẫn người tới tham quan, theo bên cạnh đương nhiên là trung thư lệnh Viên Áng.
Triều Thác thừa lúc Lưu Trường tới rốt cuộc hỏi ra chuyện mình không hiểu:" Thần nghe nói bệ hạ rất ghét Viên Áng, sao giữ lại hắn bên cạnh?"
Với chuyện này Lưu Trường trả lời rất thấm thía:" Liên quan chó gì tới ngươi, không mau phê duyệt tấu chương, chất thành đống rồi kìa."
Lưu Trường đang từng bước lập nên hệ thống nội triều cho mình, triều thần không phản đối, dù sao vị này cũng không thích nghe khuyên can, thích làm thế nào thì làm ... Với lại trước kia thiên tử tự phê tấu chương, làm quan lại các nơi khổ không kể siết.
Yêu cầu của quần thần với Lưu Trường thấp lắm, không cần y cần cù làm việc, chỉ cần yên tâm đi săn, đừng làm bừa là được.
Lưu Trường tràn trề tự tin, y thấy có nội triều rồi, mình yên tâm đi săn triều đình vẫn vận hành đâu vào đó.
Nhưng để hưởng thụ phúc thì cũng phải trả giá.
Mà cái giá thì ....
"Ngươi bằng vào cái gì áp tấu đàn hặc của ta, đây là hành vi mưu phản, ngươi chỉ là một tên chúc lại của cửu khanh, ai cho ngươi quyền tự ý áp tấu biểu của đình úy?"
Trên triều nghị, Trương Thích Chi nổi cơn lôi đình chỉ Triều Thác đằng xa chửi mắng:" Triều đình tự có chế độ, ngươi tự ý làm xằng, lừa dối bệ hạ, theo luật, phải xử tử."
Triều Thác chẳng thèm đáp.
Chất Đô đứng dậy, lạnh lùng nói:" Trương công mỗi tháng đàn hặc ta mấy chục lần, thượng thư lệnh áp xuống là nên làm. Huống hồ, thượng thư lệnh do bệ hạ đặt ra, chính là phụ trách việc này, ngươi lấy chế độ cũ ra xử phạt đại thần của bệ hạ, đây là hành vi công khai xem thường bệ hạ, ngươi đáng phải diệt tộc."
"Ngươi nói cái gì, nếu ngươi làm theo luật sao ta đàn hặc ngươi? Ngươi cùng một hạng với Triều Thác, mượn danh bệ hạ giẫm đạp pháp luật."
Trương Bất Nghi không nhịn được mắng:" Câm mồm, đây là triều nghị, ai cho các ngươi tranh cãi ở đây? Không coi bệ hạ vào mắt nữa à?"
Hai người kia im ngay.
Không ngờ Triều Thác lại lên tiếng:" Thân là ngự sử đại phu lại để xuất hiện chuyện tranh cãi trước mặt bệ hệ là ngài thất chức! Bệ hạ chưa lên tiếng mà ngài quát tháo trước mặt bệ hạ, đó có phải chuyện thần tử lên làm không?"
Trương Bất Nghi sửng sốt:" Ta đang giúp ngươi đấy."
Trương Thích Chi nhảy vào:" Ngự sử đại phu sao có thể lôi kéo quan lại nội triều? Bệ hạ có lệnh, nội triều thần và ngoại triều thân không được thư thông, Trương công kết bè kết phái, bồi dưỡng thế lực của mình à?"
Chất Đô chỉ mặt Trương Thích Chi mắng:" Ngự sử đại phu làm thế là để bảo vệ trật tự triều đinh, còn người chỉ rình rập người ta có sơ hở để xử trí, kiếm lấy cái danh cương chính, hành vi này phải nói gì đây?"
Quần thần nghĩ gì về cảnh này thì không rõ, chứ Lưu Trường chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, bốn tên này cãi chửi nhau không ngơi nghỉ, nhất thời dáng vẻ đều mơ hồ, chỉ thấy bốn cái miệng không ngừng phát ra tiếng ồn.
"Đủ rồi!!" Lưu Trường rống lên:
Cả bốn tức thì im ngay, quần thần thở phào, lần đầu tiên thấy tiếng rống của bệ hạ sao mà êm tai thế, nếu có thể rống vào mặt mỗi tên kia một lần thì còn tốt hơn.
Nhìn bốn tên cùng quỳ xuống thỉnh tội, Lưu Trường thấy đau răng, may mà y có chuẩn bị:" Trung thư lệnh đâu?
"Có thần."
"Ngươi cầm bội kiếm của trẫm, đứng một bên, sau này triều nghị bốn tên này dám quát tháo một câu thôi, ngươi chém chết ngay, không được do dự."
"Vâng!"
Viên Áng cầm bội kiếm thiên tử đứng ở bên bình tĩnh mà vô tình nhìn bốn người.
Người khác cầm thiên tử kiếm có khi còn do dự, nhưng tên này chắc chắn không, cái tính quật cường cương trực thối tha trước giờ đã chứng minh, hắn sẽ chém thật. Thân là người nước Đường mà mãi không thăng tiến được, đều vì tính này. A phụ hắn từng làm quan nước Đường, là quan lại chính tông nước Đường gốc gác cường đạo.
Bị Viên Áng nhìn chằm chằm, bốn tên kia không cãi nhau nữa.
Có điều bọn họ không từ bỏ, kết thúc triều nghị, bốn người cùng xuất hiện ở Hậu Đức Điện.
Lưu Trường cười ha hả gọi Viên Áng tới:" Đây là trung thư lệnh của trẫm, có chuyện gì nói với hắn, hắn sẽ truyền đạt lại cho trẫm! Trẫm còn có việc quan trọng phải đi đây!"
Lưu Trường nói xong dương dương đắc ý bỏ đi.
Trương Bất Nghi cũng đi, hắn là tam công, không thèm báo cáo gì với tên này.
Ba người còn lại nhìn gương mặt trơ như khúc gỗ kia rất lâu cũng đi nốt, nói với tên này cũng vô dụng, hơn nữa bọn họ cũng khinh không thèm nói với thứ tiện nho.
Lưu Trường thì nhẹ nhàng rồi, nhưng đại thần trong triều bị dày vò như dưới địa ngục, bốn tên này cãi nhau không dứt, có thiên tử còn đỡ, hôm nào triều nghị do tam công chủ trì thì các đại thần thấy mình chỉ còn cách cáo lão về quê thôi.
Đến Chu Xương cũng không trấn áp được đám ưng khuyển Pháp gia trong mắt chỉ có thiên tử này.
"Bệ hạ, đây là số lệ thần nhập tịch hiện giờ ... Đây là tình hình các vùng, với lệ thần không muốn hầu hạ chủ nhân, địa phương bỏ tiền chuộc về, an bài ruộng đất để họ tự canh tác, trả lại tiền tài chuộc họ ..."
Lưu Trường nhận báo cáo từ Trương Bất Nghi, xem rất kỹ:" 160 vạn à, con số không ít, nhưng sao quan phủ chuộc về ít thế?"
"Bệ hạ, một số lệ thần hầu hạ nhà phú quý sống tốt hơn nhà bình thường nhiều lắm, bọn họ không muốn rời đi, thậm chí còn lo lắng vì sau này phải nộp thuế, muốn triều đình thu hồi mệnh lệnh."
"Tầm nhìn hạn hẹp."
Trương Bất Nghi gật đầu ngay:" Vâng, dựa vào hầu hạ người khác để phú quý thì được bao lâu?"
"Trẫm hạn chế số lệ thần của các đại thần là không sai, lục ca của trẫm nuôi nhiều lệ thần thế làm gì? 1630 người cơ à??" Lưu Trường khó hiểu hành vi của Lục ca Lưu Hữu:
Trương Bất Nghi giải thích:" Thần nghe nói Trường Sa vương phi nhớ Trường An, nên nuôi nhiều lệ thần Trường An, trong cung đều nói tiếng Trường An, thi thoảng lệnh họ diễn cảnh Trường An. Nhiều đại thần đàn hặc, nói Trường Sa vương muốn làm chủ Trường An ..."
Hành vi của Lưu Hữu ở các triều đại khác rất hoang đường, nhưng ở Đại Hán, nhất là Hán Sơ khi các chư hầu Lưu gia làm bậy không ngừng thì chỉ có cái hoang đường hơn, không có cái hoang đường nhất.
Còn Lưu Trường chẳng mảy may sợ Lục ca làm phản, còn làm mấy chuyện kia, cũng bình thường, dù sao cũng là con a phụ mà.
"Bệ hạ nếu nguôi giận, liệu có nên thả Lưu Kính ra không ạ, nhiều chuyện thiếu ông ta không được."
Lưu Trường giận nhanh cũng nguôi nhanh, liền đồng ý thỉnh cầu của Trương Bất Nghi.
Khi hắn chuẩn bị nghi, Lưu Trường hồ nghi hỏi:" Thời gian qua ngươi tìm trẫm báo cáo tình hình, nhưng chưa bao giờ nhắc tới chuyện cãi nhau với đám Chất Đô, là vì sao?"
Trương Bất Nghi khom người đáp:" Bệ hạ, quân vương quản lý thiên hạ phải kết hợp âm dương, dương thuật là chính danh, chính pháp, tôn ti quân thần ... Còn âm thuật là, không để cho các đại thần kết bè đảng vì lợi riêng, không cho họ đối xử với nhau như bằng hữu. Nếu quần thần chung sống hòa bình thì vị trí của quân vương mới giữ ..."
Bảo sao mỗi lần đám kia tranh cãi sắp yên thì hắn lại nhảy vào quấy lộn lên, Lưu Trường chỉ biết lắc đầu, cái thuật Thân Bất Hại đúng là một lời khó nói hết.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com