Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 669 - Chương 669: Sau Này Trẫm Không Đánh Ngươi Nữa.

Chương 669: Sau này trẫm không đánh ngươi nữa.

Thân Bất Hại sau khi biến pháp vẫn còn hưởng hết tuổi thọ, sức ảnh hưởng với đời sau lại không như những đại lão Pháp gia khác. Nhưng tư tưởng của ông ta vẫn được đời sau vận dụng, như Hán Tuyên Đế, Gia Cát Võ Hầu.

Còn đám Trương Bất Nghi, Lưu Trường thấy đám đó may mắn, vì y ít tuổi hơn họ, khả năng sẽ còn sống lâu hơn, thế nên đám đó không tới mức có kết cục bi kịch, cứ chẳng may sinh vào thời hôn quân như a phụ thì xong rồi.

Lưu Trường đột nhiên cho gọi Tư Mã Hỉ vào, Tư Mã Hỉ cảnh giác tới gần bên Lưu Trường, nơm nớp đề phòng bạo quân cướp đoạt ghi chép của ông ta.

"Nay có nhiều học phái tới Trường An, bọn họ biện luận có ý nghĩa nhất định, ngươi phái người đi ghi chép lại, điển tịch này chỉnh lý xong phải coi trọng."

Tư Mã Hỉ kinh ngạc, bao nhiêu năm rồi, đây mới là lần đầu tiên bệ hạ căn dặn chính sự, khiến ông ta thấy bệ hạ xa lạ quá:" Bệ hạ, phải ghi chép lại biện luận của học phái nào ạ?"

"Ghi hết lại, thế nào cũng có thứ hữu dụng, dù bây giờ chưa dùng, sau này ắt sẽ dùng. Đám danh sĩ này hay giấu sách đi, dùng làm gia truyền, không cho người ngoài biết, đây là hành vi ích kỷ. Ngươi phải tìm cách kiếm được số sách này, càng nhiều càng tốt."

"Bệ hạ, thần là quân vương sao lại đi cướp sách của đại thần, thần không thể phụng lệnh." Tư Mã Hỉ nói rất kiên quyết:

"Năm xưa Tần vương và Sở vương phối hợp, Tần vương phụ trách thu hết sách thiên hạ, Sở vương phụ trách thiêu hủy, khiến điển tịch thiên hạ thất truyền rất nhiều. Cả học phái hiển hách như Nho gia cũng không tìm được điển tịch quan trọng nhất nữa. Sách cổ trong Thiên Lộc Các chẳng được là bao."

"Từ sau đó thiên hạ không còn xuất hiện những nhân vật như Khổng Tử, Tuân Tử, Hàn Tử nữa. Trẫm nghi, đại khái là vì thư tịch đã thất truyền."

"Trẫm nhiều lần hạ lệnh thu điển tạch thiên hạ, tiến hành in ấn, phân phát cho bách tính thiên hạ đọc, để các nơi xuất hiện thêm hiền tài. Thậm chí ngay cả sách của Thiên Lộc Các còn phát ra, nếu a phụ vẫn còn, chắc chắn cởi giày đánh ta."

"Còn bọn chúng thì sao? Coi trọng cái riêng mà lờ đi đại nghĩa thiên hạ! Chẳng lẽ điển tịch này phải cùng chúng chôn xuống đất à? Trẫm in xong đâu phải không trả?"

Nghe những lời hùng hồn của Lưu Trường, Tư Mã Hỉ có hơi dao động.

Thực ra bệ hạ nói không sai, đúng là thiên hạ đã có quá nhiều thư tịch thất truyền, mà đám hào tộc và danh sĩ thì thích nhất là giấu thư tịch đi làm sức mạnh của gia tộc. Thậm chí còn có kẻ đem những độc bản an táng theo mình ... Bệ hạ coi trọng văn, mình không nên phản đối.

" Đám người đó vốn luôn né tránh trẫm, hiếm một lần tới Trường An. Trẫm biết khanh thích thư tịch, thường đi bái phỏng đại thần, mượn thư tịch của họ để xem, chẳng lẽ khanh không muốn biết những kẻ đó che giấu bao nhiêu đồ tốt?"

"Trẫm nghe nói có một danh sĩ có a phụ là bác sĩ nước Tần, hơn trăm tuổi rồi, trong nhà giấu một cuốn Thượng Thư, khanh không muốn xem à?"

Lưu Trường đem giọng điệu dụ dỗ ra rồi, Tư Mã Hỉ gần như chẳng có sở thích gì, chỉ thích đọc sách, cuốn Thượng Thư có sức cám dỗ không nhỏ.

Tư Mã Hỉ do dự:" Bệ hạ làm thế là vì tạo phúc thiên hạ, không phải là không thể. Thái sử cũng có trách nhiệm thu giữ, chỉnh lý thư tịch, song những người đó coi thư tịch như châu báu, địa vị thần lại không cao, sao đòi được?"

Lữ Lộc so với quần hiền khác thì thành tựu ít nhất, nên luôn muốn thể hiện, tức thì nói:" Dễ lắm, không phải họ đều ở Trường An à, bắt cóc họ, bắt người nhà mang sách tới chuộc ..."

Tư Mã Hỉ tức thì nổi giận, đang định chửi mắng thì Lưu Trường đã quát:" Rắm thối!"

Lữ Lộc sững người.

Lưu Trường phất nộ quát tháo:" Ngươi là thị trung của trẫm, sao có thể nói ra những lời như thế? Ngươi là quan hay là cường đạo?"

Tư Mã Hỉ liếc nhìn bệ hạ nói: "Hữu kỳ quân ắt có kỳ thần." nghĩa là Vua nào tôi nấy.

Lưu Trường gật gù hùa theo: "Khanh nói đúng lắm."

Tư Mã Hỉ chịu thua:" Bệ hạ muốn thần tới thẳng cửa đòi, e là họ không cho đâu, có lẽ đám Chất ... hợp hơn."

Tuy ông ta khao khát điển tịch, nhưng chưa thể bỏ thể diện nói ra tên Chất Đô.

"Rắm thôi, Chất Đô đi thì còn nói là lấy điển tịch à? Phải nói là xét nhà." Lưu Trường lắc đầu:" Dùng vũ lực với những người đó là vô ích, đa phần họ không sợ, nếu trẫm đánh bọn họ, họ còn cao hứng vì được nổi danh ấy chứ. Đó là thứ duy nhất họ sợ, thanh danh ... Thứ này không phải do khanh định đoạt à?"

Tư Mã Hỉ hiểu rồi, ông ta lắc đầu:" Bệ hạ, thần không thể lấy sử sách uy hiếp họ, đó không phải chuyện sử quan có thể làm."

"Đâu bảo khanh làm thật, dọa thôi mà."

"Bệ hạ, nếu sử quan đều lấy lịch sử ra gây sức ép với người khác để đạt mục đích nào đó, vậy hậu nhân còn tin nữa không? Thần tuy thích điển tịch, nhưng không dùng cách này để lấy."

Lưu Trường thở hắt ra:" Được, nếu khanh không muốn, trẫm không ép, trẫm không phải hôn quân vô đạo. Thế này đi, khanh không cần làm thái sử lệnh nữa, để Triều Thác làm."

Tư Mã Hỉ cứng người:" Bệ hạ, chức vị này của thần có thể bỏ chứ không thể để loại như Triều Thác làm."

"Được, vậy thì để Chất Đô làm."

"Bệ hạ muốn thư tịch của ai ạ."

Đem so với việc đi bắt chẹt thì chuyện để đám người Pháp gia làm sử quan càng khiến ông ta khó chấp nhận. Nhất là đám Triều Thác, Chất Đô, để đám đó viết lịch sử không phải đầu độc hết hậu nhân à?

Tiễn Tư Mã Hỉ đi rồi, Lưu Trường đắc ý lắm, từ gợi ý của vị hầu tước nào đó không muốn lộ tên, gợi mở cho y cách sử dụng đám ác nhân Triều Thác như bảo bối vạn năng.

Vốn định đi ngủ một giấc, Lưu Trường vỗ vỗ trán: "À, phải rồi, bận bịu quá trẫm quân mất, Lưu Kính còn chưa thả."

Lưu Trường rất coi trọng Lưu Kính, có thể thấy tự việc y đích thân dẫn người tới đình úy thả Lưu Kính ra.

Lưu Kính ở đình úy không có ưu đãi đặc thù gì cả, Trương Thích Chi đối xử với mọi người như nhau. Về phần lỗi của Lưu Kính đó là chửi mắng quân vương, tuy Lữ hậu đã bỏ đi luật trị tội vì lời nói, nhưng không có nghĩa là ngươi được mắng mỏ ngay trước mặt quân vương.

"Ha ha ha, sao Lưu công ở trên triều hung dữ như vậy, lúc này lại không mắng nữa?"

Lưu Trường đứng ngoài lan can nhìn Lưu Kính bên trong ngục.

Ở thời Lưu Trường, đắc tội với quân vương thực ra chẳng đáng sợ lắm, hôn quân này tuy nóng tính dễ nổi giận, hay ẩu đả đại thần, nhưng cũng dễ quên, lương thiện, trừ khi phạm đại tội, nếu không tuyệt đối không tùy ý giết người.

"Đại Hán những năm qua không tệ, năm xưa Cao hoàng đế đem thần vào ngục thì tường còn lọt gió." Lưu Kính khép hờ mắt nói:

Lưu Trường hớn hở:" Đó là công của trẫm đấy."

Lưu Kính sắp nói thì trung thư lệnh Viên Áng đã lên tiếng:" Trước kia Cao hoàng đế đưa ngài vào ngục là vì không nghe lời khuyên gián chính xác của ngài. Lần này ngài vào ngục vì nhục mạ quân vương, ta nghe nói, giữa quân thần như phụ tử, quân vương làm sai, có thể khuyên can, sao có thể chửi bới? Giống như ở nhà, vì trưởng bối làm sai mà lại đánh đập họ, đây là hành vi bất hiếu nghiêm trọng."

"Ngài đã phạm tội nghiêm trọng, bệ hạ không giết ngài, ngài không cảm tạ ân đức lại còn dám lên tiếng trào phúng."

Lưu Trường ngớ ra, không phải là khen trẫm à?

Viên Áng giải thích:" Bệ hạ, năm xưa Lưu công vì khuyên Cao hoàng đế thu binh nên bị vào ngục. Sau Cao hoàng đế hối hận vì không nghe ông ấy nên mới tự mình tới thả ra. Ông ấy nói chuyện này là trào phúng bệ hạ, sớm muộn cũng thất bại như Cao hoàng đế."

Lưu Trường bừng tỉnh, phẫn nộ nhìn Lưu Kính:" Trẫm có ý tốt tới thả ngươi, ngươi lại trào phúng trẫm à?"

"Không thả ông ta ra, bảo người nội sử tới đại lao bẩm báo, cho ông ta giấy bút làm việc trong đó, đợi khi nào ông ta nhận tội hẵng thả."

Lưu Trường dẫn Viên Áng rời đi, trên đường thi thoảng lại nhìn trung thư lệnh của mình.

Tên này khá đấy, vậy mà trước kia không phát hiện ra.

Đừng thấy bình thường hắn luôn chống đối mình, nhưng khi gặp phải kẻ tiểu nhân dám mạo phạm, tức dụng của hắn thể hiện ra ngay.

"Ngươi biết Loan Bố không, hắn và ngươi cùng một học phái đấy."

"Thần ở nước Đường từng gặp Loan công, chỉ là không dám leo cao."

"Ha ha ha, không tệ, người học phái các ngươi đều khá lắm, năm xưa Loan Bố cũng thích chống đối trẫm. Nể mặt ngươi có năng lực, sau này chống đối trẫm, trẫm không đánh ngươi nữa."

"Đa tạ bệ hạ."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment