Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 670 - Chương 670: Bệ Hạ Là Đế Nghiêu Đó. (1)

Chương 670: Bệ hạ là đế Nghiêu đó. (1)

Pháp gia tứ phái tụ tập cùng nhau, suýt cái nhau lật luôn Tuyên Thất Điện.

Mà lúc này thái học tụ tập rất nhiều đại gia các học phái, có thể tưởng tượng là cãi nhau tới mức độ nào.

Năm xưa ở Tắc Hạ học cung, Tuân Tử còn không áp nổi các phái tranh chấp, nay muốn Phù Khâu Bá học theo lão sư của ông áp chế các phái thì làm khó người ta quá.

May bọn họ chỉ dừng lại ở miệng lưỡi thôi, không dám làm lớn chuyện, dù sao có đám Pháp gia rình rập, đợi tới kiếm danh vọng. Bọn họ đều là bậc đại gia có tiếng, đồ tử đồ tôn vô số, tuy không tới tầm thái tử, nhưng kiếm danh vọng từ họ cũng hơn hẳn người khác, đúng là cơ hội tốt trời ban.

Phù Khâu Bá triệu tập mấy vị đại gia tới thư phòng của mình, tuy ông ta không phải đại lão Nho gia, nhưng còn có uy từ thái học, thêm vào ai cũng biết ông ta gần gũi với bệ hạ, nếu đắc tội với ông ta, ông ta nói xấu vài câu với bệ hạ thì không ai chịu nổi.

Mọi người chú ý tới bên cạnh Phù Khâu Bá có một văn sĩ, trông giống quan viên triều đường.

Phù Khâu Bá giới thiệu:" Đây là Thư Mã quân, quan tới thứ sử, bệ hạ biết chư vị tranh biện ở thái học, phái ông ấy tới ghi chép."

Mọi người nghe thế không còn nghiêm mặt nữa, vội thi lễ bái kiến.

Đúng như Lưu Trường nói, những người này không sợ uy hiếp vũ lực, bọn họ chỉ để ý tới thanh danh với lợi ích học phái. Tư Mã Hỉ tới, với họ mà nói là chuyện tốt, chứng tỏ chuyện này đã được bệ hạ tán thành, đạt tới mức độ được ghi chép lại cho hậu nhân xem.

Vì thế trừ mấy tên cứng đầu của Nông gia, những học phái khác đều rất khách khí.

Tư Mã Hỉ canh đúng thời cơ nói:" Thực ra tại hạ tới đây cũng không chỉ vì chuyện ghi chép, thái sử phụ trách chỉnh lý điển tịch hoàng cung. Bệ hạ nghe nói các vị đại hiền tới Trường An, lòng mừng rỡ, phái tại hạ tới hỏi, nếu trong nhà các vị có sách quý, cho tại hạ mượn sao chép, đây là chuyện tạo phúc thiên hạ."

Phù Khâu Bá cười vui vẻ:" Thì ra là thế, vừa vặn lão phu có mấy cuốn sách, thái sử mang đi làm mẫu, chép xong trả lại lão phu."

"Đa tạ Phù Khâu công!" Tư Mã Hỉ bái tạ:" Bệ hạ cầu sách là chuyện lớn ghi vào sử sách, hậu nhân nhất định học theo ngài."

Người ngồi đây lòng sáng như gương, sao không nhìn ra bọn họ biểu diễn.

Phù Khâu Bá là ai, ông ta là người suốt ngày đeo bệ hạ lên miệng tán dương, làm gì còn sách nào chưa hiến cho bệ hạ chứ? Ông ta còn hận không thể viết sách hiến cho bệ hạ nữa là.

Nhưng chuyện hiến sách này cũng có được thanh danh tốt trên sử sách, nhiều người cân nhắc được mất.

Thư tịch là thứ truyền thừa hạch tâm của gia tộc, học phái, dựa vào nó mới có thể đảm bảo họ mãi mãi hưng thịnh. Cái này chẳng trách ai được, thói giấu sách thịnh hành, đến sư phụ còn không toàn lực chỉ dạy đệ tử, giữ phần quan trọng nhất vào mộ. Khiến thời hiện đại đào ra được điển tịch còn nhiều hơn số điển tịch cổ nhân lưu lại.

Nên họ không dễ giao ra như thế.

Đúng lúc này Phục sinh đứng dậy cười nói:" Tư Mã quân, a phụ ta có cuốn Thượng Thư, có vài phần nội dung bị mất, chỉ a phụ ta mới biết chính xác ... A phụ ta đã trăm tuổi, không thể đi được, bọn ta tài kém học ít, không đủ hiểu học vấn của ông ấy. Bản sao ở chỗ ta, nhưng không đủ, nếu Tư Mã quân muốn, có thể tới nhà ta để a phụ chính miệng truyền dạy cho."

Tư Mã Hỉ không ngờ người này dễ nói chuyện như thế:" Chuyện này ngài có thể tự quyết chứ?"

"Ha ha ha, khi ta tới đây, a phụ từng nắm tay ta nói, muốn ta đem cuốn sách này hiến cho đế Nghiêu."

"Đế Nghiêu?"

Phục sinh chắp tay một cái:" Tư Mã quân có điều chưa biết, a phụ ta tuy tuổi cao, nhưng thích chuyện thiên hạ, bệ hạ thân với cửu họ, mọi người hòa thuận, đức tới cả chư hầu, giờ thiên hạ an vui, là đức Nghiêu."

Tư Mã Hỉ cả kinh, lập tức lấy bút mực ra ghi lại câu này, nói:" Tại hạ đã hiểu, đa tạ."

Mọi người ngồi đó hoang mang, cái đó cũng hiến à? Chẳng lẽ là đang diễn?

Phục sinh mở đầu khiến ba bốn người chủ động hiến sách.

Tư Mã Hỉ kích động lắm, những cuốn sách này quả nhiên đều là bản thất truyền mà ông ta khao khát đã lâu, tay run rẩy bái tạ.

Còn những người khác vờ như không thấy.

Tư Mã Hỉ rốt cuộc không thể vứt bỏ thể diện đe dọa họ, đạo đức của ông ta không cho phép, Phù Khâu Bá chừng nhìn ra điều ấy nói:" Những người hiến sách cùng với lời Phục công hôm nay, Tư Mã quân về chớ quên ghi lại nhé ... Nhất định phải nhớ ngày nào tháng nào năm nào tụ họp cùng với ai trong thái học, rồi có lão phu, Phục sinh, Tằng sinh, Hoàng sinh, Mao quân hiến sách."

Câu này nói ra những người khác biến sắc.

Giỏi cho Phù Khâu Bá.

Nếu hậu nhân đọc mười mấy người tụ tập, sau đó chỉ vài người hiến sách còn ra cái gì nữa? Không phải hại người ta à?

"Chậm đã, thực ra nhà ta còn có mấy cuốn sách." Thế là có người lên tiếng:

Tư Mã Hải cảm kích nhìn Phù Khâu Bá.

Phù Khâu Bá nói tiếp:" Vừa vặn thấy hôm nay nhìn ra Nho gia ta hiến sách nhiều nhất, chứng minh Nho gia ta mới là học phái lòng mang thiên hạ. Xin Tư Mã quân về báo với bệ hạ, bọn ta nguyện vì xã tắc cống hiến sức lực."

Vừa nghe thế, Hoàng Lão không ngồi yên được nữa.

"Nhà ta có sách, Hoàng Lão hiến sách tổng cộng 11 quyển hơn Nho gia 3 quyền, xin Tư Mã quân bẩm báo đúng sự thật."

"Ha ha ha, ta đột nhiên nhớ ra trong nhà huynh trưởng có ba bộ sách."

Tình thế đảo ngược, giờ là những người kia vây quanh Tư Mã Hỉ giới thiệu sách quý trong nhà.

Phục sinh phục sát đất, cái gì chưa nói, ở mặt dạy đệ tử, Tuân Tử đúng là nhất tuyệt, nhìn những người do ông ta dạy ra, toàn người lợi hại.

"Đa tạ, đa tạ Phù Khâu công." Tư Mã Hỉ thay đổi hẳn cái nhìn về ông già này, trước kia luôn cho rằng ông ta là kẻ không có giới hạn đạo đức, chỉ biết tán dương bệ hạ, không có khí tiết.

Hôm nay ông già này dạy cho Tư Mã Hỉ hiểu, thế nào là bậc đại gia.

Phù Khâu Bá chỉ vuốt râu nói:" Chuyện bệ hạ muốn làm là đại nghiệp thiên thu, sao lão phu chẳng dốc sức."

Tư Mã Hỉ bấy giờ mới nhớ ra gì đó, nhìn Phục sinh còn chưa đi ở bên:" A phụ ngài thực sự nói ra câu kia?"

Phục sinh tức thì không vui:" Ngài nghĩ ta là kẻ a dua nịnh bợ, vì câu danh mà bịa đặt bất hiếu với a phụ sao?"

Tư Mã Hỉ cuống lên xin lỗi:" Tại hạ xưa nay kinh trọng Phục công, chỉ không ngờ lại nói ra câu đó."

Phục sinh trang trọng nói:" A phụ ta đúng là nói câu đó, người chưa từng đánh giá ai, ta tò mò hỏi vì sao đánh giá bệ hạ cao như vậy. A phụ ta đáp, ngồi xe đi thăm hảo hữu ở thành bên, dọc đường thường nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa đuổi bắt."

Tư Mã Hỉ không hiểu:" Xin Phù Khâu công giải thích cho."

Phù Khâu Bá hỏi lại:" Tư Mã quân thấy bệ hạ là người thế nào?"

Tư Mã Hỉ trầm mặc rất lâu nói:" Bỉ đức vu ngọc chi trung yên."

Nếu Lưu Trường hay quần hiền ở đây thì cả đời cũng không hiểu, nhưng hai vị kia hiểu ngay, đó là một đoạn đối thoại của Không Tử, câu này có nghĩa là: Tì vết không che được ưu điểm, ưu điểm không che hết tì vết.

Đó chính là đánh giá của Tư Mã Hỉ về quân vương.

Bình Luận (0)
Comment