Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 671 - Chương 671: Bệ Hạ Là Đế Nghiêu Đó. (2)

Chương 671: Bệ hạ là đế Nghiêu đó. (2)

Phù Khâu Bá cười:" Các ngươi không hiểu chuyện năm xưa nên không rõ Phục công vì sao nói thế ... Khi đó chiến tranh liên miên, các nước liên tục bắt người đi lao dịch, thuế rất nặng, bách tính cả năm vất vả canh tác không đủ lương thực để ăn, chết đói rất nhiều."

"Các nơi không nhìn thấy bóng người già, trẻ con thiếu cái ăn suốt ngày khóc ... Bởi thế Phục công ngồi xe đi qua thành tới nơi khác, dọc đường nghe thấy trẻ con nô đùa, chẳng phải là thịnh thế như Nghiêu Thuấn sao?"

Tư Mã Hỉ trầm tư rất lâu tựa hồ đã hiểu ra gì đó, chắp tay bái tạ về phục lệnh.

"Cái gì?? Đế Nghiêu à? Người này đúng là hiền nhân."

Lưu Trường kích động cùng, gấp giọng hỏi:" Vậy Phục sinh .... À không Phục công ở đâu, bảo ông ấy mau mau tới gặp trẫm."

Tư Mã Hỉ hết cách đáp:" Bệ hạ, người đó đã gần trăm tuổi, sao có thể tới Trường An."

Lưu Trường càng ngạc nhiên hơn:" Té ra là điềm lành của Đại Hán, vậy để trẫm đi. Trẫm thân là đồ tôn của Tuân Tử, theo ông ấy học Thượng Thư, coi như không uổng tài học của ông ấy."

Tư Mã Hỉ kinh hãi:" Bệ hạ, không thể!"

"Hả? Vì sao?"

Tư Mã Hỉ biết lúc này không thể nói thật được:" Bệ hạ, Thượng Thư rất khô khan, muốn học phải tập trung vào liền mấy tháng, không thể làm việc khác, cả ngày phải đọc sách, thần sợ làm lỡ việc của bệ hạ ..."

Lưu Trường đang hừng hực cảm xúc, nghe vậy lòng bình lặng hẳn, cả đời y không thích đi học không:" Được rồi, để Viên Áng đi."

"Bệ hạ, Viên Áng còn ít tuổi, không biết học được bao nhiêu, có thể kiếm người học vấn cao thâm đi học như Lục công, Giả tướng."

"Không được Lục công bận rồi, Giả sinh sau này làm quốc tướng, học cái đó làm gì? Huống hồ hắn mà đi, Triệu vương không biết xử trí quốc sự, sẽ vong quốc."

"Nhưng bệ hạ, Phục công không biết còn bao nhiêu thời gian, nếu Viên Áng không học được, há chẳng phải ..."

"Trẫm nói rồi, để Viên Áng đi, hắn có bản lĩnh đó."

"Nhưng ..."

"Càn rỡ, ngươi biết Khoái Thông chết thế nào không, đó là vì trẫm đã ra lệnh rồi hắn còn không ngừng khuyên can, bị trẫm nấu."

Khi Tư Mã Hỉ bận rộn giúp Lưu Trường thu gom điển tịch thì Ung Nga rốt cuộc cũng lâm bồn.

Tuy trải qua một lần rồi, Lưu Trường vẫn vô cùng sốt ruột, vì tiếng thét của Ung Nga vô cùng thê thảm, khiến tay y không gừng run rẩy.

Phàn Khanh ở bên liên tục an ủi, để y dừng quá lo.

Một tiếng khóc to vang lên, Lưu Trường rốt cuộc cũng thở phào.

Đợi thêm một lúc có cung nữ đi ra mời bệ hạ vào. Lưu Trường đi nhanh vào điện, chỉ thấy hai cung nữ, mỗi người bế một đứa bé, sắc mặt hết sức bất an.

"Bệ ... Bệ hạ ... Là hoàng tử song sinh."

"Cái gì, nam à? Lại còn hai đứa?"

Lưu Trường thất vọng lắm, vẫn đi tới xem hai đứa nhi tử, mà Phàn Khanh thì lo lắng nhìn trong phòng. Cung nữ lúc này chắn ngoài cửa nội điện, lát sau thái y vội vàng chạy tới, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, thậm chí hai tay con run. Hạ Vô Thư nhìn hai đứa bé giống nhau như đúc thì thở dài.

Lưu Trường thấy không khí khẩn trương thì hoang mang:" Sao thế, Ung Nga đâu, nàng ấy làm sao?"

"Bệ hạ đừng lo, Ung phi rất khỏe, chỉ là ..." Hạ Vô Thư bảo mọi người đi ra:" Bệ hạ song sinh nam là chí âm, điềm đại hung. Nếu một nam một nữ còn đỡ, song tử là âm dương không điều hòa, nhất định trở ngại giang sơn xã tắc, bất lợi với cha mẹ. Trời giáng song tinh, nhị tử phải ..."

"Rầm!"

Hạ Vô Thư chưa nói hết thì đã bay đi, may Lưu Trường chỉ đẩy chứ không đấm, nếu không ông ta mất mạng rồi, ông ta vẫn bò dậy nói tiếp:" ... Giấu đi một."

"Phun rắm!"

"Hai đứa nhi tử cùng sinh ra thì có thể nhiễu loạn giang sơn của trẫm à? Trẫm có trăm vạn giáp sĩ, ai làm loạn được."

"Người đâu, tới thượng phương phủ gọi mấy phương sĩ tới đây."

Lưu Trường hùng hổ quát tháo không quên bảo cung nữ đưa con đi nghỉ, bảo Tào Xu và Phàn Khanh bầu bạn với Ung Nga, còn mình thì mặt đằng đằng sát khí ngồi đợi.

Rất nhanh một đám phương sĩ do Công Tôn Thần tới.

Lưu Trường lạnh lùng nhìn họ, lớn tiếng hỏi:" Phi tử của trẫm sinh song tử, điều này có ý gì, hung hay cát?"

Đám phương sĩ bị giáp sĩ áp giải tới đây, lúc này nghe Lưu Trường hỏi thế, một người lập tức đi lên, mặt nghiêm trọng, vừa định lên tiếng thì Công Tôn Thần mừng rỡ kéo tụt lại:" Bệ hạ! Đại hỉ, đây là điềm lành."

"Hử, có tặc nhân nói gì mà trở ngại xã tắc, sao ngươi nói là lành?"

"Bệ hạ, ngày xưa thiên hạ vô nhị thánh, đó là điềm không lành, nên nhi tử song sinh phải bỏ một. Nhưng bây giờ Đại Hán có hai vị thánh thiên tử, thái thượng hoàng công đức cái thế, bệ hạ càng hơn. Nay trời ban song tử, chẳng phải là tán thưởng huynh đệ hòa thuận sao? Bệ hạ là dương, thái thượng hoàng càng là thế, nay có thêm nhị âm, âm dương tương hỗ, là may mắn toàn thiên hạ. Chúc mừng bệ hạ! Chúc mừng bệ hạ!"

Công Tôn Thần mới đầu hơi run, nhưng nhìn sắc mặt Lưu Trường càng nói càng lưu loát, giọng điệu càng chắc chắn, ngay cả ông ta cũng tin thật:

Nghe vậy Lưu Trường cười ha hả:" Tốt lắm, có điềm lành này, cả thiên hạ nên cùng chung vui."

"Bệ hạ ..." Khi Lưu Trường đi vào phòng, Ung Nga khóc ròng:

Nàng đã biết mình sinh hai nhi tử, mà đây là điềm dữ, từ dân gian tới hoàng thất đều có quan niệm này. Ở dân gian đại khái vì sinh đôi dễ uy hiếp tới tính mạng người mẹ, ở hoàng thất thì khỏi nói, nó ảnh hưởng tới vấn đề kế thừa. Thế nên song sinh thành dấu hiệu không lành, tập tục "giữ một" thậm chí kéo dài cả nghìn năm.

Người Tần rất mê tín, Ung Nga lớn lên ở Ba Thục, Ba Thục là địa bàn của người Tần xưa, cũng kế thừa phong cách tin quỷ thần này.

Nên nghe mình sinh song tử, Ung Nga cứ khóc suốt.

Một mặt nàng trách mình là người bất tường, mặt khác nàng lo sợ mất đi một đứa nhi tử, cả hai đều là con nàng, nàng không muốn mất đi đứa nào hết.

Nghe Ung Nga khóc, Phàn Khanh cũng khóc theo, chỉ có Tào Xu là bình tĩnh:" Khóc gì chứ, muội vừa lâm bồn không được như thế."

"Bệ hạ, thiếp có lỗi với chàng ..." Ung Ngã vẫn khóc:

Lưu Trường đi nhanh tới bên Ung Nga, nắm lấy tay nàng mà cười, nụ cười ngu hết sức:" Nói vớ vẩn cái gì? Trẫm còn đang không biết phải thưởng nàng ra sao đây."

"Vừa rồi có phương sĩ Công Tôn Thần tới bái kiến, nói là nhìn thấy bầu trời hoàng cung có đám mây âm dương hài hòa, đặc biệt tới chúc mừng. Trẫm nói vừa sinh song tử, ông ta nói, thiên hạ nay có hai mặt trời, là trẫm và huynh trưởng, bởi thế dương khí quá nặng, xã tắc nguy hiểm. Nay trời ban cho trẫm song tử, lấy âm phá dương, làm âm dương cân bằng, đây là dấu hiệu giang sơn vĩnh hằng."

Ung Nga ngớ người quên cả khóc, nàng không dám tin:" Thật sao?"

"Vua không nói chơi, đám Công Tôn Thần vừa mới tấu lên. Ha ha ha, nàng nói đi, trẫm nên thưởng nàng cái gì đây? Nói đi, trẫm thưởng hết."

"Thật sao?" Ung Nga vội lau nước mắt:" Thiếp muốn chiến mã của bệ hạ."

"Trẫm ..." Nụ cười của Lưu Trường bay vèo mất: "Thế này đi, chuyện ban thưởng tính sau."

"Chàng nói, vua không nói chơi."

"Nó từng theo trẫm chinh chiến, tựa như huynh đệ của ta vậy, sao có thể tặng cho người khác? Nó có mấy đứa con, trẫm chọn con trang kiện tặng nàng."

Ung Nga không còn lo lắng nữa, cười vỡ bong bóng mũi, vui vẻ nắm tay Phàn Khanh, ríu rít liên hồi.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment