Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 672 - Chương 672: Hôn Quân Lại Chạy Mất Rồi.

Chương 672: Hôn quân lại chạy mất rồi.

Khi Lưu Trường rời phòng, Tào Xu đi theo.

"Bệ hạ từ bao giờ cũng tin lời phương sĩ vậy?"

"Trẫm chẳng bao giờ tin, toàn là đám lừa đảo hết, nhưng nói thế mới vỗ về được Ung Nga, nàng thấy phải không?"

Tào Xu cười hiền hòa:" Bệ hạ trước đó chỉ nghĩ tên cho một đứa, nay có hai, đã nghĩ tên cho nó chưa?"

"Trẫm vốn định lấy tên là Bình, nhưng nghĩ lại sợ tên này không lành, đây là đứa con trời ban, vậy gọi là Tứ."

"Vậy đứa nào tên Lương, đứa nào tên Tứ?"

"Đứa nào sinh trước?"

"Không biết."

"Kệ, đứa thứ ba tên Tứ, đứa thứ tư tên Lương, cho chúng mặc khác nhau, trẫm không nhận ra nổi."

Những ngày tiếp theo đó Lưu Trường luôn ở bên hai đứa nhi tử, y to lớn, vừa vặn mỗi tay bế một đứa, rất vững, không sợ rơi. Tay y to tới mức đủ cho nhi tử nằm trên đó.

"A phụ, con bế với!" Lưu An nhón chân lên, không nhịn được đòi:

"Bế đứa nào?"

Lưu An do dự nhìn hai đệ đệ, chỉ một:" Con bế nó."

"Con nói được ra tên nó, trẫm cho bế."

"Nó là Lương!"

"Nào, cẩn thận chút."

Lưu An cười ngốc nghếch nhận lấy đệ đệ, Lưu Bột thấy thế cũng nói:" A phụ, con muốn bế."

"Ha ha ha, con còn nhỏ, đợi lớn vài tuổi hẵng bế."

"Dạ."

Lưu Bột ngoan ngoãn gật đầu, Lưu Trường không khỏi cảm khái, Bột đúng là ngoan, thằng nhãi An tuổi này không có được thứ nó muốn là nằm lăn ra đất ăn vạ.

Lưu Trường nhìn bốn đứa nhóc quanh mình, tâm tình có chút nặng nề.

Trời cao thương xót, Lưu Trường muốn có nữ nhi.

Chẳng lẽ Lưu gia định sẵn chỉ có vận mệnh sinh nhi tử sao? Từ Lưu Bang, tới Lưu Giao, Lưu Phì, Lưu Hằng, Lưu Trường đều toàn sinh nhi tử.

Trưởng công chúa Đại Hán luôn rất hung mãnh, vì sao? Hiếm nên quý chứ sao.

Đúng lúc này Lữ Lộc vào bẩm báo, Lỗ Nguyên công chúa tới thăm do tử.

Lưu Nhạc vào hoàng cung, Lưu An vội vàng giao đệ đệ cho a phụ, chạy ra đón.

"Cô mẫu!"

Lưu An cười toe toét, cái bộ dạng nịnh nọt được truyền thừa từ ai đó, nhìn biết ngay có thứ muốn xin xỏ.

Lưu Nhạc đã quá quen với bộ dạng đó, cười xoa đầu đó, Lưu Bột rụt rè nấp sau lưng Lưu Trường, len lén nhìn cô mẫu.

"Mau cho ta xem nào." Lưu Nhạc nhận lấy Lưu Lương nhìn thật kỹ:" Ha ha ha, đúng là giống hệt đệ .. Ồ, nó cũng thế."

"Nói thừa, hai đứa nó là huynh đệ song sinh, một đứa giống, đứa khác chẳng lẽ không giống?"

Lưu Nhạc chơi đùa với do tử, lát sau hai đứa đều đói liền có cung nữ vào đưa chúng đi, nàng lấy ra ít đồ ăn vặt chia cho An và Bột.

An chẳng ngại, lấy đi rồi còn hỏi:" Còn không ạ?"

Bột thì ngoan ngoãn cảm tạ cô mẫu.

Lưu Nhạc vui vẻ ôm Bột:" Không ngờ Trường sinh ra được đứa con ngoan ngoãn như vậy."

Lưu An vội nói:" Cô mẫu, cháu cũng ngoan lắm."

"Thế hả, vậy sao suốt ngày quấn lấy ta đòi phủ đệ là ý gì? Ta cho a phụ cháu một cái rồi, còn phải cho cháu một cái à?"

"Không phả đâu cô mẫu, cháu không phải đòi, mà là muốn để cô mẫu tặng cháu ... Giờ cháu còn nhỏ, không thể báo đáp, đợi a phụ ... Đợi cháu lớn, lấy hết vàng thiên hạ làm cho cô mẫu một cái phủ."

Lưu Nhạc không nhịn được cười, nói với Lưu Trường:" A phụ mà còn nhất định sẽ rất thích nó."

"Thích hay không trẫm không biết, nhưng nhất định nó sẽ ăn đòn không ít." Lưu Trường khẳng định:

Lưu Nhạc phất tay:" Được, có một câu này của cháu là đủ rồi, ta tặng cháu một tòa phủ."

"Đa tạ cô mẫu!" Lưu An cười rách miệng:

Lưu Nhạc lại nhìn Lưu Bột:" Cháu nữa, cháu không muốn gì à?"

Lưu Bột nghĩ rất lâu, lắc đầu:" Cô mẫu, cháu không muốn gì cả."

"Ha ha ha, nào, để cô mẫu bế một lúc."

Lưu Trường hắng giọng một tiếng:" Đại tỷ, mấy ngày tới tỷ đừng đi nữa, tạm thời ở đây, giúp đệ chiếu cố a mẫu và mấy thằng nhóc này, đệ tới quận Tế Nam một chuyện."

"Hả, đi làm gì?"

"Có một vị đại hiền, đệ muốn gặp ông ấy, theo học học vấn."

Lưu Nhạc nheo mắt:" Học vấn, ta thấy đệ muốn đi chơi thì có."

"Đại tỷ, trẫm một lòng vì nước, sao có thể nói là đi chơi?"

"Trường, giờ đệ là hoàng đế, sao có thể nói đi là đi, lỡ trong triều có chuyện thì sao?"

Lưu Trường không lo:" Chẳng phải có tam công cửu khanh rồi sao? Nếu chẳng phải thằng nhãi này còn nhỏ thì trẫm đã đi Tây Vực đuổi Hung Nô rồi."

Lưu An tự nhiên bị a phụ trừng mắt nhìn chẳng hiểu ra sao, liên quan gì tới mình chứ?

Lưu Nhạc chần chừ một hồi mới hỏi:" Đệ phí bao công sức thiết lập nội ngoại triều là để tiện ra ngoài chứ gì?"

"Đúng thế! Trẫm đợi ngày này không biết bao lâu rồi. Đại tỷ, mưu lược của trẫm so với Lưu hầu thế nào."

Nhìn đứa đệ đệ không biết xấu hổ này, Lưu Nhạc nhất thời không biết nói sao:" Lưu hầu sao bì được với đệ, phàm đệ dùng một chút mưu lược này vào quốc sự thì a phụ đã vui sướng nhảy từ Trường lăng ra rồi."

"Ha ha ha !"

Lưu Trường muốn đi Tế Nam cũng không phải nổi hứng bất chợt mà là muốn tuần sát tình hình Trung Nguyên.

Quan viên địa phương bây giờ thay tới đời thứ hai thứ ba, đều là người thế tập tước vị, đám này bất kể tài năng hay đạo đức đều kém xa bậc phụ tổ. Chúng thiếu dạy bảo, lại sinh ra trong phú quý, vì thế khó bằng thế hệ trước.

Lưu Trường muốn thi thoảng cảnh cáo chúng một phen, tránh chúng vô pháp vô thiên, tàn hại bách tính.

Nói đi là đi, quần thần chưa kịp phản ứng thì Lưu Trường đã lên xe chạy mất rồi.

Ngồi trên xe, Lưu Trường mân mê răng lợn rừng trong tay.

"Trẫm nghe nói thứ này có thể làm tù và, không biết có phải thật không?"

Lữ Lộc chưa đáp, Viên Áng đã nói:" Bệ hạ đọc sách thánh hiền hẳn là biết, ứng tri mạc phi mệnh dã, thuận thụ kỳ chánh, bệ hạ muốn làm chuyện chánh mệnh giả dã, phi chánh mệnh giả dã?"

Lưu Trường do dự rất lâu rồi đặt răng lợn rừng xuống, hắng giọng hỏi:" Lộc, ngươi thấy sao?"

Lữ Lộc vờ ngạc nhiên quay đầu:" Bệ hạ nói gì ạ, thần đang chuyên tâm đánh xe."

Lưu Trường nhìn hắn khinh bỉ, rồi chân thành nói với Viên Áng:" Ngươi nói đúng lắm, bên cạnh trẫm thiếu người dám khuyên gián như vậy, trẫm nhất định nhớ kỹ, ngươi yên tâm."

Viên Áng thấy bệ hạ dễ nói chuyện như thế không nói gì thêm, tiếp tục nhìn về phía trước."

Lời Viên Án dùng là điển cố, xuất phát từ Mạnh Tử, Mạnh Tử nói: "Mạc phi mệnh dã, thuận thụ kỳ chánh, thị cố tri mệnh giả bất lập hồ nham tường chi hạ! Tẫn kỳ đạo nhi tử giả, chánh mệnh dã! Chất cốc tử giả, phi chánh mệnh dã!"

Lưu Trường tất nhiên không hiểu hắn nói gì, vì thế ừ bừa, sau đó tán gẫu với Lữ Lộc.

Rất nhanh Lưu Trường xuất hiện ở nước Lương.

Lưu Trường tới làm Lương vương vô cùng vui vẻ, hắn luôn nhớ đứa đệ đệ này, nước Lương cách Trường An gần nhất, nhưng hắn không thể tùy tiện sang thăm. Lương vương cũng đã biết Lưu Trường có song tử, còn tiếc nuối vì sao không mang nhi tử tới chơi?

Mới đầu Lưu Trường rất muốn đưa Lưu An đi cùng, nhưng thằng nhãi này giờ chỉ mong a phụ không có nhà để tự do hoành hành, sao chịu đi theo y nữa?

Trên yến tiệc, Lưu Trường ngồi ở thượng vụ, nhìn quần thần nước Lương.

Trương Yển trong số quần thần, cả người trông đã cởi bỏ được sự non nớt ban đầu, yên tĩnh ngồi đó, thong thả uống trà.

Lưu Trường hoàn toàn thất vọng với hắn rồi, nước Lương tựa hồ có ma lực nào đó, dù là người học phái nào tới cũng biết thành người ủng hộ trung thành của Hoàng Lão.

Có nên phái Chất Đô tới đây làm quốc tướng không nhỉ?

"Trường ... Bệ hạ, đừng ngây ra thế, ai đi, đều là món bệ hạ thích ăn ... Thần biết bệ hạ tới nên đặc biệt chuẩn bị đấy, ha ha ha ..." Lưu Khôi chất đầy món ngon trước mặt Lưu Trường:

Lưu Trường ăn nhồm nhoàm:" Huynh trưởng, ăn ít chút, huynh béo thành thế nào rồi? Huynh có biết chân mình trông ra sao không?"

"Gần đây thần cũng học kiếm pháp, nhưng vẫn như thế, không thay đổi gì cả."

"Ăn nhiều rau một chút, hẳn có ích."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment