Bữa tiệc kết thúc, Lưu Khôi dẫn Lưu Trường đi nghỉ ngơi, Lưu Trường lại gọi Trương Yển theo.
Nhìn đứa do tử từng trong ra ngoài tỏa ra sự lười biếng, Lưu Trường nói:" Trước kia trẫm phái ngươi tới nước Lương từng nói gì? Ngươi nhớ không?"
"Nhớ ạ ..."
"Vậy sao ngươi biến thành thế này, không phải trẫm bảo ngươi đốc thúc quần thần à?"
"Không phải, bệ hạ ..."
"Gọi cữu phụ."
"Cữu phụ, không phải lỗi của cháu, mà cái nước Lương này thực sự không có cái gì để làm hết, cũng chẳng làm được cái gì, cháu đốc thúc cái gì chứ?" Trong mắt Trương Yển đầy tuyệt vọng:
Lưu Trường nghĩ một lúc phất tay:" Thôi, bỏ đi, ngươi cứ yên tâm ở đây mà làm, trẫm cũng không phái người khác tới nữa.
Lưu Trường ở lại nước Lương bốn năm ngày, cùng huynh trưởng đi khắp nơi săn bắn, Lưu Khôi vui lắm, chỉ là chiến mã mà hắn cưỡi không chịu nổi.
Lưu Trường rời nước Lương, tiếp tục tới Tế Nam.
"Nàng ta chết bao giờ?" Trương Thích Chi đi vào phòng, chăm chú quan sát bên trong:
"Trương công, ngài có ý gì, thê tử của ta bệnh mất, lòng ta rất đau khổ."
"Vũ quân!!"
Trương Thích Chi quát lớn, cắt ngang Lương Trâu hầu Vũ Tối, dùng ánh mắt cực kỳ sắc bén nhìn hắn, Vũ Tối mặt đỏ phừng phừng:" Hôm nay ngài không cho ta câu trả lời, ta nhất định không bỏ qua cho ngài. A phụ ta từng theo Cao hoàng đế ..."
"Khi a phụ ngài theo Cao hoàng đế chinh chiến, trên người chắc không bôi son nhỉ?"
"Ngươi dám sỉ nhục a phụ ta!!!"
"Ta không sỉ nhục a phụ ngài, chỉ là mùi son phấn trên người ngài không giống chịu nỗi đau mất vợ."
Vũ Tối tức thì biến sắc:" Ta hoài niệm nàng, nên dùng son phấn của nàng."
Trương Thích Chi không nói nữa, lục xem khắp nơi.
"Nàng chết bất ngờ vào giờ Tý ba khắc hôm kia, có gia thần Tân, Tục, Mông, Hồ ở bên cạnh."
"Thê tử của ngài bệnh nặng, vì sao không có thị nữ bên cạnh, thị nữ đâu?" Trương Thích Chi hỏi:
"Ta nhìn thấy họ là lại nghĩ tới vong thế, cho nên cho họ về rồi, khi nàng bệnh nặng, ta hạ lệnh họ tránh đi ... Ta cũng không biết vì sao, đại khái là sợ họ thương tâm." Vũ Tối giải thích xong, hỏi:" Trương công, ngài là cửu khanh trên triều, sao lại để ý chuyện nhỏ này?"
"Mạng người trọng, đây mà là chuyện nhỏ sao?"
"Không phải, ý ta nói, đây vốn không phải chuyện do ngài quản."
Trương Thích Chi gật đầu:" Ngài nói đúng, vốn không phải chuyện do ta quản, nhưng hoàng hậu hạ lệnh, ta không thể không tới.
Chuyện là như thế này, Tào hoàng hậu thường triệu tập nữ quyến các đại thần tới trò chuyện, biết thê tử của Vũ Tối thường bị hắn đánh đập, nên hoàng hậu rất chú ý, hay phải người tới hỏi thăm ... Thời gian qua đã sáu ngày thê tử Vũ Tối không tới bái kiến, nàng thấy không ổn, phái người đi hỏi, kết quả thê tử Vũ Tối chết hai ngày trước.
Tào hoàng hậu rất tức giận, cho rằng nàng có khả năng bị lương nhân đánh chết, vì thế hạ lệnh Trương Thích Chi tới tra việc này.
Dù thường ngày Tào hoàng hậu rất ôn hòa, cũng không thích xen vào chính vụ, nhưng nàng muốn thì không thành vấn đề.
Trương Thích Chi rất cơ trí, hắn đột nhiên tới cửa điều tra việc này chính là muốn xem phản ứng của Vũ Tối.
Vũ Tối tỏ ra rất kinh hoàng, sợ hãi.
Chuyện này vốn bình thường thôi, dù sao đình úy tới nhà, ai chẳng sợ, nhưng tiếp đó hắn làm đủ mọi cách ngăn cản điều tra, trả lời đối phó, hạ nhân không dám nói gì, muốn hắn đi tìm thị nữ, hắn không phối hợp.
Vậy thì bất thường quá rồi, Trương Thích Chi bắt đầu hoài nghi hắn.
"Ta muốn mở quan tài, để lệnh sử tìm hiểu nguyên nhân cái chết."
Lệnh sử chính là pháp y thời hiện đại, được thiết lập thời Chiến Quốc, tới thời Hán thì đã rất phổ biến, mỗi huyện có ba người, bổng lộc không ít.
Nghe câu này mặt Vũ Tối đầy kinh hoàng:" Không thể! Không được làm thế, như vậy là xúc phạm hồn linh ... Đây là chuyện bất kính."
"Ta nghe nói ngài hay đánh đập thê tử, có nhiều mỹ nhân bên ngoài, không ngờ ngài bảo vệ nàng như thế."
"Ta ..."
Hiển nhiên Vũ Tối không thể ngăn cản Trương Thích Chi, sau khi lệnh sử kiểm tra đã xác định, thê tử hắn không phải bệnh mất, mà là bị bóp chết. Trương Thích Chi bắt ngay Vũ Tối, Vũ Tối không nhận tội, kiên trì cho rằng do môn khách của mình làm, không liên quan tới mình.
Gia thần của hắn đúng là nhận tội, dù Trương Thích Chi uy hiếp diệt tộc, gia thần vẫn khẳng định là mình làm.
Kẻ giết người phải chết, nhưng dung túng gia nô giết nước chỉ bị miễn tước.
Câu chuyện này nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán khắp Trường An, hoàng hậu biết tin rất tức giận, tới Trường Lạc cung tìm thái hậu, kể chuyện này.
Tối hôm đó thái hậu phái người tới đình úy.
"Chuyện này không hợp pháp! Phải do đình úy xử trí!"
Trương Thích Chi dẫn quan lại đình úy chắn ở cổng, không cho người khác vào.
Người tới là giáo úy cổng thành Hầu Phong, Hầu Phong chỉ huy sĩ tốt canh cổng, bọn họ số lượng đông, tay cầm nỏ, thiếu mỗi điều chĩa vào mặt Trương Thích Chi. Khi hai bên đang căn như dây đàn thì xa giá của thái hậu tới.
Lữ hậu chống quải trượng được thị tòng đỡ xuống xe, mắt bà âm u.
Tất cả mọi người vội thu lại vũ khí, Hầu Phong đi tới bái kiến.
Lữ hậu lạnh lùng nói:" Sao chỉ chút chuyện như vậy mà không làm nổi?"
"Thái hậu, thần thất chức, tên này quá quật cường, thần không tiện giết thần tử của bệ hạ." Hầu Phong hết sức bất lực:
Lữ hậu thong thả đi tới:" Trương Thích Chi không nghe chiếu lệnh, bắt lấy hắn."
Tức thì có sĩ tốt xông tới đè Trương Thích Chi xuống đất, bịt miệng, Lữ hậu lệnh:" Tách Vũ Tối và gia thần ra thẩm vấn nguyên do. Vũ Tối biết thê tử thân cận với hoàng hậu vậy mà vẫn ra tay giết người, ắt phải có nguyên do. Đình úy là thứ ngu xuẩn, chỉ biết bắt hung thủ không tra được nguyên cớ, Trương Thích Chi vô dụng, phải bị phạt."
"Vâng!"
Hầu Phong là nanh vuốt trung thành của thái hậu, là kẻ tàn khốc ngoan độc, hắn không quan tâm tới luật pháp, rất giỏi dùng thủ đoạn tra tấn.
Chỉ sáu ngày khốc hình dày vò, hai tên gia thần đã không chịu nổi mà chết, một tên thì điên loạn, tên duy nhất còn sống đã khai ra sự thực.
Hầu Phong vội vàng tới Trường Lạc cung, bẩm báo sự việc.
"Cái gì? Câu kết với vu để nguyền rủa thiên tử?" Lữ hậu mở to mắt:
Vũ Tối đem lòng căm hận thiên tử, tìm vu, bảo họ cúng tế nguyền rủa thiên tử, còn dùng hình nộm chôn trong nhà, muốn thông qua phương thức này giết thiên tử. Cảnh này bị thê tử của hắn nhìn thấy, Vũ Tối thấy bị phát hiện, hạ lệnh gia tử giết nàng.
Hắn chẳng thể lo tới hoàng hậu có phát hiện không, nếu thê tử hắn còn sống, hắn sẽ mang tội mưu phản, hắn thà phạm tội giết người còn hơn mưu phản.
Thời khắc đó, thái hậu nổi trận lôi định.
Họa vu cổ của Đại Hán bắt đầu như vậy.
………….. …………….
Quận Tề Nam, trước kia là quận Bác Dương.
Năm xưa Cao hoàng đế lập Lưu Phì, lấy bảy quận Lâm Truy, Bác Dương, Tế Bắc, Giao Đông, Giao Tây, Thành Dương, Lang Gia quy vào nước Tề. Khi đó nước Tề hùng cứ phía đông Trung Nguyên, không gì chống nổi, bảy quận tăm vạn dân, bất kể lúc nào cũng có thể lấy ra mấy chục vạn giáp sĩ. Lại có Tào Tham làm quốc tướng, Cao hoàng đế đối đãi với đứa con trưởng này không tệ.
Đương nhiên, nước Tề giờ thì không được thế nữa, quận Tể Bắc bị nước Đường lấy đi, quận Giao Đông phong cho Lưu Kiến, quận Giao Tây phong cho Lưu Ngang, quận Thành Dương phong cho Lưu Chương, quận Lang Nha phong cho Lưu Hưng Cư. Lưu Tương chỉ còn khống chế Lâm Truy và Bác Dương.
Năm ngoái Giao Tây vương Lưu Ngang phạm pháp, Lưu Trường đổi phong làm Bắc Đình vương ở Tây Vực, sửa Giao Tây thành quận, trả cho nước Tề, lại đổi quận Bác Dương thành Tế Nam thu hồi cho triều đình.
Triều đình thiết lập quận Tế Nam không phải nhắm vào nước Tề, vì nước Tề giờ không đáng lo nữa, chủ yếu vì Tế Thủy, Lưu Kính đang muốn dùng thủy vận thay thế vận chuyển đường bộ, đem lương thực, vật tư, hào tộc dùng thủy vận đưa tới triều đình.
Người Tề chẳng ưa gì Lưu Trường.
Ghét y nhất chính là hào tộc, bách tính còn đỡ, không khí văn hóa ở nước Tề rất đạm, mà người có văn hóa không thích Lưu Trường. Ở nơi thế này có một bậc đại gia khen ngợi Lưu Trường như Phục Thắng thật không dễ dàng.
Lưu Doanh rất tôn kính những văn sĩ này, Lưu Phì, Lưu Giao, Lưu Hằng cũng không tệ, từng triệu tập hiền tài trong nước, nuôi bên cạnh. Nhưng Lưu Bang và Lưu Trường đối xử với họ rất ác liệt, Lưu Bang từng đái vào mũ Nho sinh, nếu không có Thúc Tôn Thông, chẳng biết Nho gia còn kiên trì được tới thời Vũ đế không?
Lưu Trường càng quá, y chẳng những đái vào mũ Nho sinh, còn bắt họ đội mũ đó làm việc cho mình.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com