Viên Áng ở lại theo Phục Thắng học tập, về phần Lưu Trường thì dù có lòng cũng chẳng học nổi.
Lưu Trường cũng không rảnh, tiếp đó y cùng Kỷ Thông đi tới các huyện của Tế Nam. Kỷ Thông thực sự quá hiểu tâm tư Lưu Trường, nên tới đâu cũng có bách tính tới bái kiến, hô to vạn tuế, quan lại thì lệ nóng tràn mi. Rồi không biết trong đám đông có ai hát Đường vương phá trận nhạc, khiến tức thì thiên tử mừng rỡ, sai người tấu nhạc, ban rượu thịt, ăn uống tưng bừng.
Thực sự là vui quên Trường An.
Đồng thời hai người quen tới quận Tế Nam.
Tề vương Lưu Tương cung kính đứng đó, bên cạnh là quốc tướng Quý Bố.
"Ha ha ha !" Lưu Trường cười vang đi nhanh tới:" Tương, ngươi lâu lắm rồi không tới Trường An thăm trẫm đấy.
"Trọng phụ, cháu ..."
"Được rồi, sau này có thể dâng thư, a phụ ngươi không còn nữa, không dựa vào đám trọng phụ bọn ta thì dựa vào ai?"
Lưu Trường vỗ vai Lưu Tương rồi quay sang Quý Bố:" Ha ha ha, Quý xá nhân, lâu rồi không gặp."
"Bệ hạ!" Quý Bố khom người khấu bái:
"Những xá nhân theo trẫm năm xưa chỉ có ngươi không phải triệt hầu, có biết vì sao không?"
"Vì thần kém cỏi."
"Không phải, chủ yếu là muốn để thái hậu phong, trẫm phong không thích hợp."
Mặc dù nói thế nhưng Lưu Trường rất thân cận với họ, ba người cùng về phủ dự tiệc, Lưu Trường hỏi tới chuyện nước Tề. Nay chuyện lớn nhỏ ở Tề đều do Quý Bố phụ trách.
"Giả Nghị ở Triệu, Loan Bố ở Hà Tây, trong triều có Triệu công, Trương Bất Nghi, Triều Thác. Triệu công và Trương Bất Nghi thì cãi nhau không dứt, hai người họ gặp nhau giữa đường cũng không thèm chào hỏi. Sức khỏe Triệu công dần không tốt, tuổi ông ấy cao rồi. Triều Thác đã trưởng thành, dám đi gây chuyện với Trương Bất Nghi rồi."
"Vài năm nữa ngươi về triều."
Quý Bố thì ở đâu cũng được, trên lịch sử, ông ta nổi tiếng về chữ tín, nhưng bản lĩnh quản lý địa phương cũng rất cao, còn vì thế được Lưu Hằng tán thưởng, cũng là năng thần một đời.
"Vậy bệ hạ khi nào định về?"
Lưu Trường không vui:" Sao nghe như ngươi có ý đuổi trẫm đi?"
"Bệ hạ rời Trường An vốn không phải chuyện hay, tốt nhất là nên về sớm." Quý Bố nghiêm túc nói:" Bệ hạ xưa nay ngay thẳng, đám tiểu nhân không hiểu bệ hạ luôn tìm cơ hội mưu hại. Nếu bệ hạ ở Trường An, bọn chúng không dám có ý đồ gì, nhưng bệ hạ đi rồi, bọn chúng sẽ đem hết bất mãn thành hành động."
"Tiểu nhân ở địa phương không đáng sợ, chỉ cần vài sĩ tốt sẽ bắt được, còn ở Trường An, một hành động của tiểu nhân có thể nguy hại cả thiên hạ. Như cổ nhân nói: Đánh trận phải bảo vệ nơi yếu hại. Trị thiên hạ cũng thế."
Lưu Trường vuốt râu:" Ngươi nói cũng có lý, trẫm sẽ về sớm. Có điều Trường An có chư công, xảy ra được chuyện gì lớn chứ? Ngươi cẩn thận quá mức rồi."
……….
Trong Trường An, đường gào ngõ khóc.
Ba người Sài Vũ, Vương Điềm Khải, Hầu Phong dùng tốc độ nhanh nhất giới nghiêm toàn thành, không cho ra vào. Khi giáp sĩ chạy trên đường, tiếng giáp trụ va chạm có thể khiến trẻ con nín khóc. Tiếng vó ngựa không ngừng, bách tính trốn trong nhà run cầm cập.
Thi thoảng nghe thấy ngoài đường truyền tới tiếng kêu thảm thiết, tiếng khóc xé gan.
"Thái hậu! Không thể làm thế." Trong Trường Lạc cung, Chu Xương quỳ trước mặt thái hậu mặt xám như tro tàn: " Những kẻ mưu phản giao cho đình úy tra là được, người có liên quan và bị liên lụy, đều phải tra rõ ... Sao có thể như thế."
Từ lúc biết Vũ Tối có ý đồ giết thiên tử, thái tử nổi giận, lập tức lệnh Hầu Phong, Vương Điềm Khải tra rõ việc này.
Lập tức Vũ Tối bị chém ngang lưng, diệt tộc, lại đem toàn bộ gia thần của Vũ Tối xé xác, diệt tộc.
Nếu chỉ có thế thì Chu Xương còn có thể tiếp nhận, nhưng tiếp đó thái hậu lại chĩa mũi giáo vào huân quý quan hệ thân mật với Vũ Tối. Bà lệnh lùng bắt vu toàn thành, mới đầu còn tra hỏi, sau liền cứ bắt được là xử tử. Không biết có bao nhiêu vu chết thảm bởi thái hậu, rất nhiều người vô tội.
Đến cả tông tộc, láng giềng, hàng xóm cùng người Vũ Tối từng tiến cử, người quen, đồng hương, đều bị bắt hỏi tội. Diện liên lụy ngày một lan rộng, không chỉ liên quan tới Vũ Tối nữa, tất cả người nuôi vu trong nhà, mời vu bói quẻ, giấu mai rùa đều bị bắt.
Chu Xương tới bái kiến thái hậu, thái hậu không cho ông ta vào, ông ta liền đánh người, giáp sĩ bắt lấy giải tới trước mặt thái hậu.
"Ngươi muốn bao che phản tặc?"
"Thần không hề bao che phản tặc, thực sự là liên lụy tới quá nhiều người vô tội rồi."
"Ngươi trách ta coi mạng người như cỏ rác à?"
"Hành vi của thái hậu hiện thực sự khó có thể gọi là nhân chính. Vì tội của mười mấy người Vũ Tối, thái hậu muốn giết ba bốn vạn ... Đây, đây thực sự là hành vi Kiệt trụ." Chu Xương càng cấp bách thì càng dễ lắp, nhưng ông vẫn nói ra lời trong lòng:
Lữ hậu lạnh lùng nói:" Ta từng nợ ngươi ân tình, cho nên miễn cho ngươi tội chết, có điều lần này ... Người đầu, đưa đi.
Chu Xương phẫn nộ định chửi mắng, cận thị Trương Khanh đã bị miệng, kéo ông ta ra ngoài chửi mắng:" Con chó già nói còn không lưu loát, ở đây làm gì? Đưa đi, đưa đi."
Cùng lúc ấy quần thần tụ tập trong Tuyên Thất Điện."
"Chu tướng bị đưa đi rồi."
"Ài, làm thế nào đây, đám người đó đều nghe lệnh thái hậu căn bản không để ý tới chúng ta, trừ phi thiên tử có mặt ..."
Thái hậu xưa nay không phải người ôn hòa nhân từ, khi bà ra tay thì không phải chuyện được uống rượu nữa rồi.
Giờ xem ra thái hậu muốn đem toàn bộ vu, tới người trông giống vu giết sạch, toàn bộ người liên quan tới Vũ Tối, e là sẽ chết thảm.
Liên lụy thực sự quá nhiều, hơn nữa đúng là người vô tội.
Ví dụ cửu kinh Phùng Kính, hắn ta bị bắt vì nữ nhi của ông ta và nữ nhi của Vũ Tối gả cho cùng một nhà nên liên lụy. Mà nhà kia là nhà tướng quân Tần Đồng, vị tướng quân này không chết ở chiến trường, lúc này vì Vũ Tối mà bị giam thái hậu định giết cả tộc ông ta.
Hành vi của Vũ Tối đã đụng tới vảy ngược của thái hậu, thái hậu giết người tới điên rồi.
Triệu Bình chưa từng nhớ Lưu Trường như vậy:" Vẫn không có tin của bệ hạ à?"
"Không! Hầu Phong không cho người của chúng ta ra ngoài." Hảo huynh đệ lắc đầu:
Triệu Bình nhìn quanh hỏi:" Thiếu phủ Trương công đâu?"
"Ông ấy nói không khỏe."
"Cái lão ..." Triệu Bình hít sâu một hơi, nhịn không chửi, dù không muốn vẫn phải đi tới chỗ Trương Bất Nghi:" Trương công, chuyện này ngài có cách gì giải quyết không?"
Trương Bất Nghi chẳng lo lắng như những đại thần khác:" Các ngươi lo cái gì, thái hậu đâu phải muốn phế bệ hạ, chỉ muốn trừng phạt những kẻ muốn hại bệ hạ thôi."
Trong đám ưng khuyển Pháp gia, chỉ có Trương Thích Chi phản đối thái hậu, còn lại đều thấy thái hậu làm rất đúng, quân cẩu tặc như Chất Đô đang giúp thái hậu kìa. Trương Bất Nghi không tham dự là tử tế lắm rồi.
"Nếu bệ hạ còn ở Trường An, tuyệt đối không cho phép thái hậu làm thế. Ngươi là tâm phúc của bệ hạ, là đệ nhất thần tử của bệ hạ, chẳng lẽ không dám làm việc vì bệ hạ sao?"
Trương Bất Nghi như mèo bị dẫm đuôi, giọng chói lên:" Ta có thể vì bệ hạ mà chết, việc gì phải sợ."
"Vậy sao ngươi còn trấn định như thế?"
"Đám cẩu tặc đó mưu hại bệ hạ, đừng nói tru di tam tộc, dù tru di ngũ tộc cũng đáng."
Thế thì cũng phải do bệ hạ xử lý, chứ sao có thể là thái hậu xử lý. Huống hồ những phương sĩ ở thượng phương phủ đều là người bệ hạ coi trọng, bọn họ thậm chí không phải vu, vậy mà thái hậu cũng muốn giết ... Khi bệ hạ trở về, nhất định sẽ rất sẽ vô cùng thất vọng." Triệu Bình nắm thóp Trương Bất Nghi, chỉ vài câu đã kéo hắn vào cuộc:
"Ông muốn ta cứu kẻ mưu hại bệ hạ à, ta hận không thể ăn thịt chúng."
"Quần thần ở đây có ai không hận Vũ Tối tới tận xương, nhưng Phùng Kính, Tần Đồng, Trần Đào và các phương sĩ của thượng phương có tội gì? Trong số bao nhiêu người vô tội đó, có người bệ hạ trọng dụng, ngươi phải bảo vệ họ."
"Ông thì sao, ông là quốc tướng, ông phải làm gì chứ?"
Triệu Bình sắc mặt không đổi, nói:" Ta không có tài năng gì cả, chẳng thể làm gì, chỉ có thể trong vào ngươi."
Trương Bất Nghi liếc ông ta một cái rồi rời khỏi đại điện, giáp sĩ liền cản đường, hắn khinh thường đẩy mạnh, hai giáp sĩ ngần ngừ không dám cản.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com