Trong hoàng cung không khí cũng rất nghiêm trọng, giáp sĩ qua lại tuần tra, các cận thị không được tùy ý đi lại. Mục tiêu của Trương Bất Nghi là Trữ Quân điện.
Thế cục hiện nay chỉ có thái tử Lưu An thuyết phục được thái hậu, thái hậu vô cùng sủng ái thái tử, còn hơn bệ hạ.
Cách giải quyết tốt nhất là tìm Lưu An.
Nhưng hiển nhiên thái hậu cũng biết điểm này, vì đề phòng gian tặc xúi bẩy hoặc làm hại ái tôn của mình, lệnh Lưu An ở trong điện đọc sách. Trương Khanh dẫn theo bốn giáp sĩ đứng ở cổng, không cho ai ra vào.
Bao gồm cả hoàng hậu.
Trương Khanh thấy Trương Bất Nghi thì đi tới nói:" Trương công, ngài lạc đường rồi, Tuyên Thất Điện phía bên kia."
"Ta tới tìm thái tử."
"Thái tử đang chuyên tâm đọc sách, không thể ra ngoài, mời ngài về."
"Nếu ta nhất định muốn vào thì sao?"
Trương Khanh thở dài, sao hôm nay toàn gặp loại người này chứ:" Trương công, tiểu nhân không muốn ra tay, ngài về đi … Á … "
Trương Bất Nghi húc thẳng tới, Trương Khanh đưa tay lên chắn phía trước, đập thẳng vào ngực Trương Bất Nghi. Trương Bất Nghi hự một tiếng ngã xuống đất, mất một lúc mới thở bình thường lại được.
Trương Bất Nghi bật dậy, rút bội kiếm ra, mặt mày hung tợn:" Hôm nay ta phải vào gặp thái tử, có giỏi thì giết ta đi, ta chết rồi bệ hạ giết cửu tộc các ngươi, đào tổ tiên các ngươi ra quất thành tro! Nào, giết đi!"
Trương Khanh sợ hãi không ngừng lùi lại:" Trương công! Trương công! Tiểu nhân phụng lệnh thái hậu, ngài bỏ kiếm xuống."
Đám giáp sĩ cũng lui liên tục, ai chẳng biết tình cảm của bệ hạ với những xá nhân rất tốt.
Trương Khanh thực sự sợ tên điên này, nhưng lệnh thái hậu cũng có thể chống lại sao, khi lùi tới cửa, mắt hắn đầy tuyệt vọng, nghiến chặt răng:" Nếu đã thế đừng trách ...."
"Bốp!"
Trương Khanh gục xuống.
Lưu Ngang ném cái bàn đi, cảnh giác nhìn đám giáp sĩ, Lưu An được đám đông xúm quanh đi ra, không ngờ là đám quần hiền đời hai.
Lưu An nhìn Trương Bất Nghi sát khí đằng đằng, khen:" Đúng là nghĩa sĩ!"
Trương Bất Nghi thấy thái tử, lập tức thu kiếm:" Điện hạ!"
Hắn không dám chậm trễ, đem toàn bộ việc thái hậu làm mấy ngày qua kể ra.
"Ta biết rồi, ta đi tìm đại mẫu, Trần Đào và phương sĩ thượng phương không thể chết. Những người khác ta cũng sẽ cố gắng cứu. Có điều ngươi phải tới đình úy một phen, nói là ta ra lệnh, bảo họ dừng tay. Tránh để ta chưa thuyết phục được đại mẫu thì họ đã chết hết ... Đây là lệnh bài của ta."
"Vâng!"
Trương Bất Nghi lạnh lùng xoay đầu đi ngay.
"An, chúng ta đi thật à?" Tới lúc này Lưu Ngang có chút chờn rồi, là kẻ đánh nhau giỏi nhất đám, nhưng gặp phải chuyện lớn, hắn cụp đuôi rất nhanh:
"Đương nhiên là phải quản, nữ nhi của tướng quân Tần Đồng xinh đẹp như thế, sao có thể để chết thảm như thế?" Lưu Tường dứt khoát nói:
Lưu Khải gật đầu:" Đúng là xinh đẹp, giọng còn dễ nghe, trong trẻo."
Lưu Khải phụ họa:" Hơn nữa ôm còn rất mềm."
Rất nhanh đám này đã xuất hiện ở trước mặt thái hậu, làm gì có ai dám ngăn cản Lưu An.
Đối diện với đám nhóc, Lữ hậu vẫn nghiêm mặt.
"Đại mẫu, xin người tạm thời gian giữ đám tội phạm, đợi a phụ cháu về hẵng xử trí." Lưu An bái lạy, nói chuyện rất chính thức:
Đám còn lại cũng bái lạy theo.
"An, cháu còn nhỏ, không hiểu đâu."
"Không, đại mẫu, cháu hiểu rất rõ, xin đại mẫu bình tĩnh lại đôi chút, kẻ mưu phản phải bị xử tử, nhưng rốt cuộc ai bị liên lụy phải do a phụ cháu định đoạt. Lần này cháu tới không phải để cứu người, mà là để đại mẫu không phải thương tâm."
"Ồ, vì sao ta phải thương tâm."
"Trong số người đại mẫu bắt, có rất nhiều người được a phụ trọng dụng. Nếu đại mẫu chưa nói với a phụ đã xử tử họ, đợi a phụ về sẽ vô cùng phẫn nộ, cháu sợ a phụ mạo phạm đại mẫu. Đại mẫu xưa nay yêu thương a phụ, chỉ là a phụ nóng tính ương ngạnh. Cháu không muốn thấy đại mẫu vì chuyện này mà cãi nhau với a phụ."
"Cháu học đâu ra thuật Tung Hoành như thế, quá thiếu sức thuyết phục." Lữ hậu không hề động lòng:
Lưu An tức thì vứt bỏ bộ dạng nghiêm túc, bày ra vẻ tủi thân:" Đại mẫu, cháu không biết phải khuyên ra sao, nhưng cháu biết a phụ về sẽ rất tức giận."
"Nó vì quá mềm lòng nên mới sinh ra nhiều kẻ ý đồ bất chính như thế, giết sạch bọn chúng, ít nhất trong vòng mười năm không có kẻ nào dám thế nữa. A phụ cháu mạnh miệng lắm, nhưng dung túng đại thần, cả Trương Thích Chi dám ngăn ta, Chu Xương dám chửi mắng trước mặt ta, quần thần câu kết, thông gia với nhau ... Còn cháu, làm sao cháu ra được? Lại là đại thần nào, vô pháp vô thiên."
"Đại mẫu, vì tính cách a phụ cháu như thế, nên mới nhiều người nguyện vì a phụ mà chết."
Trước đại môn đình úy, Trương Bất Nghi bị một đám giáp sĩ vây quanh kín mít.
Hắn dựa vào lệnh bài của thái tử mà rời khỏi hoàng cung, nhưng lệnh bài này tới đình úy thì gặp trở ngại.
Ở đây có ưng khuyển số một của thái hậu, Hầu Phong, kẻ này trong lòng chỉ biết mệnh lệnh của thái hậu, tự coi là gia thần Lữ gia, đừng nói lệnh bài của thái tử dù thái tử tới cũng không thể khiến hắn lùi sang bên.
"Trương công, ngài lấy ra lệnh bài thái tử mà muốn tiếp quản đình úy, chuyện này không thích hợp."
"Ta chính là tam công, đình úy phải nghe lệnh ta."
"Ta phụng lệnh thái hậu, nếu ngài tiến một bước, ta sẽ hạ lệnh." Hầu Phong quát:
Trương Bất Nghi cười lạnh:" Ngươi còn khốn kiếp hơn con chó già Triệu Bình, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải nuốt lệnh bài này, ngươi tin không?"
"Quân đội Trường An đều phục tùng thái hậu, Trương công định dùng ai bắt ta ăn?"
"Tất nhiên là ta!"
Đột nhiên có tiếng quát, Hầu Phong ngẩng đầu lên, từ bốn phương tám hướng một đám người xông tới, những kẻ này mặc áo gấm, tay cầm cường nỏ, trực tiếp chặn cửa đình úy bao vây tất cả. Mà người cầm đầu là Thành Dương vương Lưu Chương.
Hầu Phong quát:" Ngoại vương mà dám tham dự ..."
Viu !
Một mũi tên bay ra, trúng ngay vai Hầu Phong, làm hắn ngã xuống đất.
Lưu Chương thu nỏ lại, phẫn nộ hô:" Ta phụng lệnh thiên tử, không muốn chết hạ vũ khí xuống! Nếu không giết không cần hỏi."
Nói rồi giơ cao chiếu lệnh.
Tức thì giáp sĩ xung quanh quỳ hết xuống, không dám phản kháng, Tú Y trực tiếp bắt lấy Hầu Phong, đoạt hổ phù của hắn.
Trương Bất Nghi bất ngờ lắm:" Bệ hạ về rồi sao?"
Lưu Chương đáp:" Triệu tướng tìm ta, đưa chiếu lệnh thiên tử, muốn ta hiệp trợ ngài. Chắc bệ hạ sắp về, sai người đưa chiếu lệnh tới ..."
"Vớ vẩn cổng thành còn ..." Trương Bất Nghi vừa nhìn chiếu lệnh liền tỉnh ngộ:" Nội triều à? Con chó già Triệu Bình gan lớn chùm trời , ha ha ha !"
Hầu Phong bị thương, ngẩng đầu lên rực lửa phẫn nộ nhìn Lưu Chương, hắn lập tức nghĩ tới chiếu chỉ giả:" Ngươi chết chắc rồi, ngoại vương mưu phản, thái hậu sẽ diệt tộc ngươi."
Lưu Chương khinh bỉ:" Định diệt tam tộc của ta à?"
Hầu Phong nhận ra nói sai, đổi giọng:" Ngươi đừng tin Triệu Bình, ông ta không có tín vật của thiên tử, dù có cũng là chiếu giả. Ngươi dùng chiếu chỉ giả mưu hại đại thần, thái hậu sẽ không tha cho ngươi. Bây giờ sai lầm của ngươi chưa lớn, nếu ..."
Đáng tiếc Trương Bất Nghi đã ngồi lên người hắn, nhét lệnh bài trong tay vào miệng:" Ta đã nói, sẽ khiến ngươi phải nuốt lệnh bài này."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com