Trong lần thái hậu đại khai sát giới này, Hầu Phong rất tích cực chia rẽ ly gián, tay nhuốm đầy máu tanh. Tới giờ đã tới hơn 4000 người bỏ mạng, mấy vạn người bị giam giữ, trong số đó liệu có mấy người thực sự tham dự mưu phản.
Thái học sinh chỉ vì dâng thư thái hậu, hi vọng để đình úy điều tra, bị tên này bắt đánh đập. Phù Khâu Bá giận tới mức dẫn nho sinh chém hắn, kết quả ông bị vào ngục, phán chém đầu.
Tướng quân Tống Xương vì phản đối hắn bắt Tần Đồng, dẫn người tới chất vấn, kết quả bị bắt luôn.
Điều này làm Lưu Chương vô cùng bất mãn với đại mẫu, hắn hiểu được phẫn nộ của đại mẫu, vì những kẻ đó muốn giết trọng phụ của mình. Lưu Chương cũng rất phẫn nộ, đồng thời áy náy vì không phát hiện ra.
Nhưng đại mẫu nổi giận liền bất chấp hết thảy.
Nay tam công cửu khai đều bị giữ ở Tuyên Thất Điện, không cho ra ngoài. Nếu để mặc đại mẫu giết chóc, đợi trọng phụ về Trường An, có khi đại thần huân quý còn một nữa. Về phần vu, khả năng sau này không còn nghề đó nữa.
Lưu Chương theo Trương Bất Nghi đi vào đình úy, hắn chưa hoàn toàn buông lỏng.
"Có chiếu lệnh thiên tử, Sài Vũ, Chất Đô nhất định sẽ nghe theo, Vương Điềm Khải thì không rõ, ông ta luôn nghe thái hậu, có điều một cây làm chẳng nên non, hoàng cung đã bị Trương Mạnh khống chế .... Người của thái hậu đều bị bắt rồi ..."
Trong đình úy nhét đầy người, vì bắt quá nhiều nên không chứa nổi, vì thế Hầu Phong còn trưng dụng xung quanh giam giữ.
Vừa đi vào đây Trương Bất Nghi đã gặp rất nhiều người quen.
Từ cửu khanh tới triệt hầu hoàng thân, phàm là người có vai vế ở Trường An thì đều có thể thấy ở đây. Thậm chí Trương Bất Nghi thấy cả Lữ Sản, thế này hoang đường quá rồi, sao cả tên này cũng bị bắt?
........ ........ .............
"Lạm sát người vô tội, bọn chúng vô tội gì?"
"Vô tội thực sự là bách tính bị nhốt trong nhà, bọn họ vì đám tiểu nhân này mà không thể ra ngoài canh tác, tổn hại sinh kế, họ mới vô tội. Nếu cháu muốn khuyên can, hãy dùng họ, có khi ta còn mềm lòng."
Lưu An tuy thông minh, nhưng đối diện với đại mẫu không chống đỡ nổi.
"Đại mẫu, những người khác đã đành đi, nhưng người của thượng phương thì phải giữ lại chứ. Bọn họ có công lớn, có bản lĩnh, cả thiên hạ không tìm được bao nhiêu ... Họ không thể chết."
Lưu An thấy không thuyết phục được đại mẫu, quyết định bỏ người khác, cứu những người quen thuộc nhất.
"Còn cả Phù Khâu công, không thể giết ông ấy, ông ấy một lòng trung thành với a phu. Tướng quân Trần Đồng sức khỏe không tốt, trước đó lập bao nhiêu chiến công ..."
Đám công tử khác gật đầu lia lịa.
Lữ hậu vô cùng sủng ái tôn nhi, nhìn Lưu An nhìn mình chăm chăm, ra sức làm nũng, làm ra vẻ đáng yêu, bà hơi do dự:" Những kẻ đó tạm thời giữ lại, để a phụ cháu xử lý."
"Đa tạ đại mẫu!" Lưu An reo lên, sớm biết thế đã chẳng nói lý, ngay từ đầu nên làm nũng cho rồi:
Khi cả đám rời khỏi Trường Lạc cung, Lưu Ngang thở phào:" Sợ hết hồn, dáng vẻ nổi giận của đại mẫu thật đáng sợ ..."
"Nhìn vóc dáng của ngươi, có thể nâng bàn đập người, sao nhát gan thế?"
"Ta chỉ có vóc dáng to, không phải gan to."
"Vậy cái gan mưu phản của ngươi ở đâu ra thế?"
"Ta không mưu phản, ta chỉ dẫn sĩ tốt đi làm ra vẻ uy phong, làm quá đà, xông vào nước Giao Đông thôi ..."
Lưu Khải kéo về chủ đề chính:" Dù sao thì họ cũng tạm thời giữ được mạng họ. Có điều ta thấy đại mẫu hình như không phải muốn giết đám Trần Đào, Tần Đồng ..."
Lưu An gật đầu, cảm khái:" Dù thế nào cũng giữ được cả nhà Tần tướng quân, thế là đủ."
Nghe thế Lưu Khải nhìn gương mặt đẹp trai của Lưu An, tức thì thấy hết sức bất an:" An, không phải ngươi cũng có ý với ..."
Lưu An khinh bỉ:" Phun rắm, chỉ đám kém cỏi các ngươi mới thích nữ tử non nớt, ta nói tới muội muội của Tần tướng quân kìa, vị đại tỷ ấy mới thật là xinh đẹp ..."
"Hả?" Cả đám ngã ngửa, không phải thích cháu mà thích cô cô à:
Lưu An bảo Lưu Tường:" Huynh trưởng, huynh cũng không phải là không có cơ hội đâu, tới lúc đó đệ sẽ nói tốt với thê huynh vài câu."
Khi đám Lưu An vừa tới cổng Hậu Đức Điện vừa vặn gặp Trương Bất Nghi.
"Tình hình thế nào rồi?"
"Hầu Phong đã bị khống chế, Sài Vũ và Vương Điềm Khải đều biểu thị phục tùng chiếu lệnh."
"Ngươi thả họ chưa?"
"Chưa, thần không dám thả."
Thái độ của Trương Bất Nghi rất lạnh nhạt, Lưu An lại càng nhìn càng thích, hôn quân như a phụ, tài đức gì mà được nhiều năng thần ra sức như thế?
Nó không nhịn được hỏi:" A phụ ta thường ngày đánh mắng ngươi, thái độ ác liệt, vì sao ngươi một lòng một dạ như thế?
Trương Bất Nghi không đáp chỉ chắp tay qua loa một cái rồi đi.
Chuyện này tất nhiên không kết thúc như thế, tiếp theo đám Triệu Bình phải suy nghĩ đón nhận cơn phẫn nộ tới từ thái hậu ra sao?
Bọn họ công khai đối đầu với thái hậu, thậm chí còn làm bị thương trọng thần của thái hậu.
Nói một cách nghiêm trọng thì họ tập hợp quân đội, khống chế Trường An, chính là tội mưu phản.
Trương Bất Nghi tìm tới Triệu Bình thì trông ông ta chẳng có chút sốt ruột nào.
"Ha ha ha, con chó giá ông, thật xảo trá." Trương Bất Nghi cảm thán:" Làm sao ông có thể khiến thái thượng hoàng hạ chiếu? Còn cả Triều Thác nữa, ông chỉ huy được hắn làm việc này à?? Ta cũng không làm được."
"Chuyện bên ngoài làm xong rồi chứ?"
"Ổn cả rồi."
Triệu Bình bấy giờ mới nói:" Thế là tốt, chuyện bên ngoài giao cho ngươi, nhớ kỹ, đừng lơ là, qua vài ngày nữa bỏ giới nghiêm, để bách tính ra ngoài. Quản lý quốc gia như điều khiển xe chạy nhanh, nhưng không làm cho bách tính sợ hãi, nếu không sẽ gây ra ảnh hưởng rất tệ."
"Những điều này không cần ông phải nói, trong lòng ta tự biết, ông chưa trả lời ta."
Trương Bất Nghi tò mò: "Thái thượng hoàng vạn phần sủng ái bệ hạ, biết chuyện nguyền rùa, cầm kiếm nói muốn đi giết Vũ Tối. Triều Thác càng quá hơn, dâng thư muốn nấu toàn bộ đám Vũ Tối, chia thịt chúng? Ông thuyết phục được họ cũng giỏi.."
Triệu Bình đáp:" Thái thượng hoàng tuy sợ thái hậu, nhưng là người lương thiện, ta nói có mấy vạn người sắp chết, trong đó rất nhiều người vô tội, có cả trọng thần triều đình, thái thượng hoàng liền đồng ý giúp ta."
"Còn Triều Thác."
"Chuyện này sau hẵng hỏi, Lưu Chương tuy có khí phách, nhưng là ngoại vương, không tiện làm mấy việc này, ngươi phụ trách đi."
"Không cần ông ra lệnh cho ta, nếu ta làm quốc tướng thì đã không thể xảy ra chuyện này."
Trương Bất Nghi tức giận, hắn luôn bất mãn với Triệu Bình, Chu Xương đã đành, nhưng lão già này có tài cán gì mà cũng ngồi trên đầu mình?
Triệu Bình hiếm một lần không phản bác lại:" Bất Nghi, nay khác xưa rồi, không thể đơn thuần lấy hình phạt nặng trị thiên hạ. Hình pháp tàn khốc chỉ làm thiên hạ cảm thấy sợ hãi, sợ hãi gây bất an."
"Có điều chuyện hôm nay dù sao cũng cám ơn ngươi."
"Khỏi cần, ta làm vì bệ hạ." Trương Bất Nghi hừ lạnh, thời buổi này đúng là loại người nào cũng dám thuyết giáo:" Năm xưa ta tới Trường An, người gặp ta đều vì ta là con Lưu hầu mà kính trọng ta, ngay cả ông lúc mới gặp ta, cũng hỏi ta có phải là bảo đệ còn trẻ đã làm thị trung không? Thiên hạ đều biết họ, nhưng không biết ta."
"Bệ hạ để ta ngồi bên cạnh, a phụ mắng ta, bệ hạ trở mặt mắng a phụ, còn trào phúng a phụ và bào đệ ta chỉ là hạng sống qua loa, không làm được chuyện lớn. Bệ hạ không coi là là con Lưu hầu, mà coi ta là xá nhân, từ khi đó ta đã biết gặp được quân vương đáng để ta chết ..."
"Ha ha ha !"
"Bất Nghi!" Triệu Bình gọi hắn lại:
"Còn cái gì nữa."
"Ta và ngươi cãi nhau mười mấy năm rồi, ngươi là thứ ưng khuyển làm người ta căm ghét, mù quáng, lỗ mãng, làm việc không biết hậu quả, chèn ép người mới, bất kính lão thần, ngu xuẩn cực độ, đúng là Đại Hán đệ nhất nịnh thần."
Trương Bất Nghi há hốc mồm, khi hắn sẵn tay áo chuẩn bị đánh nhau thì Triệu Bình nói:" Có điều ngươi là hiền thần."
Trương Bất Nghi nhìn ông ta một cái xoay người đi.
Triệu Bình dần dần không cười nữa, ông lau vỏ kiếm của mình, lại phủi quan phục, chấm ít nước lau râu, cố gắng để mình trông sạch sẽ chút, rời Tuyên Thất Điện.
Rời hoàng cung rồi mới chợt cảm thấy không ổn, nhíu mày trầm tư.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com