"Ngươi nói cái gì?" Lửa giận trong mắt thái hậu như muốn thiêu cháy Vương Điềm Khải:
Vương Điềm Khải cúi đầu:" Có chiếu lệnh của thiên tử, thần không dám không theo."
"Mưu phản! Mưu phản! Ngươi truyền chiếu lệnh của ta!"
"Thái hậu, hắn không truyền được đâu."
Có người cắt ngang Lữ hậu đang nổi trận lôi đình, Lữ hậu quay đầu nhìn, thấy Triệu Bình đứng ở cửa.
Triệu Bình khom người hành lễ, mà thái hậu cũng bình tĩnh lại đánh giá vị quốc tướng trước mắt.
"Ngươi định nhốt ta ở đây?"
"Thần không dám, thần dẫn theo vài giáp sĩ, lệnh họ canh trước cửa, khóa lại, không cho ai ra vào."
Lữ hậu cười, nụ cười đáng sợ, làm người ta không rét mà run.
Triệu Bình chân thành nói:" Thần tới đây thỉnh tội với thái hậu."
"Thần xúi bẩy thái thượng hoàng lấy thiên tử tiết hạ chiếu, đả thương thượng thư lệnh Triều Thác, trói hắn lại, bắt quan lại thượng thư thêm ấn nọc. Lại hạ chiếu cho Trương Bất Nghi, Lưu Chương, Chu Xương, Sài Vũ, Vương Điềm Khải, bảo họ thu binh, đó là tội tiếm việt. Thần dẫn giáp sĩ tới Trường Lạc cung, không cho thái hậu ra ngoài, là tội đại bất kính."
Lữ hậu gật đầu:" Vậy ta nên xử trí ngươi ra sao?"
"Nên diệt tộc."
Triệu Bình rút bội kiếm ra, Vương Điềm Khải cả kinh chắn trước mặt thái hậu nhưng bị bà đẩy sang bên.
Triệu Bình nói:" Thần vốn là tội nhân đi theo nước Tần, không có năng lực gì cả, năm xưa được Tiêu tướng tiến cử, bệ hạ thương xót cho làm xá nhân, sau không chê thần, thăng lên làm quốc tướng. Thần lúc nào cũng lo không thể báo đáp ân đức bệ hạ. Nay thần già rồi, ngày càng vô dụng, không biết có thể ra sức cho bệ hạ bao lâu. Nhưng những người thái hậu muốn giết thì khác thần."
"Trần Đào chế tạo rất nhiều công cụ, khiến thiên hạ được lợi, Hạ Vô Thư mở y quán, cứu vô số bách tính, Phùng Kính cần cù, chư vương Tây Vực tới bái kiến, ông ấy xử lý ổn thỏa. Tần Đồng giỏi luyện binh, Tống Xương giỏi phòng thủ, Phù Khâu công dạy người, Trương Thích Chi chấp pháp nghiêm minh."
"Những người này vô cùng trung thành với bệ hạ, tuyệt không mưu phản. Xin thái hậu đừng lo họ có ý phản, đợi bệ hạ về hẵng xử trí."
"Còn thần, người vô dụng, phạm nhiều tội như thế, nên bị đình úy xử trí, nhưng lo bệ hạ thương xót, không chịu xử phạt, nên chỉ có đường chết mà thôi, xin thái hậu chớ giận."
Nói rồi nhắc kiếm lên cười.
"Năm xưa Tiêu tướng lo bệ hạ làm loạn quốc, chuyên môn để thần tới khuyên gián, ông ấy nói, sau này có đại loạn, hoặc do bệ hạ mà ra, nếu không thì do bệ hạ dẹp loạn. Kẻ vô dụng có thể giúp bệ hạ dẹp loạn thiên hạ, vậy là đủ."
Nói rồi không chút do dự đâm kiếm vào cổ.
"Trường An không xảy ra chuyện gì chứ?" Lưu Trường cưỡi trên ngựa, hỏi Tú Y:
Y vừa mới tới Lạc Dương thì gặp Tú Y vội vàng tới tìm, nhìn Tú Y sắc mặt kinh hoàng, Lưu Trường lạ lắm, chẳng lẽ Quý Bố nói đúng? Phàm là mình ra ngoài, Trường An ắt có chuyện?
"Bệ hạ, Vũ Tối câu kết với vu, thừa lúc bệ hạ không có nhà, cúng tế nguyền rủa bệ hạ, bị thê tử phát hiện, giết thê tử bịt miệng ... Đình úy tra ra chuyện này."
"Cái gì?" Lưu Trường tròn mắt không tin nổi:
"Thái hậu nổi giận, lệnh Hầu Phong tra, Hầu Phong cầm tù bách quan, giới nghiêm toàn thành, bắt người khắp nơi, lạm sát người vô tội."
"Cái gì?" Mắt Lưu Trường mở càng to:
"Hầu Phong giả chiếu chỉ thái hậu, bắt Phùng Kính, Trương Thích Chi, Trần Đào, Tống Xương, Phù Khâu Bá giam trong ngục. Trước sau bắt mấy vạn người, có hơn 160 thái học sinh chết trong tay hắn, hơn 4000 huân quý liên quan tới Vũ Tối chết thảm ... Trên dưới đều sợ."
"Ngự sử đại phu Trương Bất Nghi, Thành Dương vương Lưu Chương tấu thỉnh thái thượng hoàng, thái thượng hoàng biết tin bất chấp bệnh tật, triệu tập quần thần, hạ chiếu bắt Hầu Phong, bình định loạn lạc trong thành."
"Thái hậu rất vui mừng, nắm tay thái thượng hoàng, ban thưởng áo đẹp, lại thưởng Trương công, Thành Dương vương trăm lượng vàng. Quốc tướng Triệu Bình biết Hầu Phong có lòng khác, dẫn người bảo vệ thái hậu, ác đấu với tặc nhân bị thương. Thái hậu thương xót, thưởng cho phủ ..."
Lưu Trường hoang mang nhìn Tú Y, chả hiểu ra sao, tên này nói cái quái gì thế?
Vũ Tối mưu phản, thái hậu sai Hầu Phong tra, Hầu Phong tự ý làm bừa, giết người vô tội? Rồi Nhị ca không đáng tin suất lĩnh quần thần xử lý hắn? Rồi a mẫu thưởng cho Nhị ca và quần thần.
Sao nghe nó hoang đường quá vậy?
Lưu Trường phát hiện Lữ Lộc cũng thộn mặt:" Ngươi hiểu gì không?"
"Hình như thần hiểu chút chút."
"Bỏ đi, mau về Trường An."
Lưu Trường dứt khoát bỏ lại một phần thân vệ, số còn lại toàn bộ cưỡi khoái mã, phóng nhanh về Trường An.
Hầu Phong là đệ nhất ưng khuyển của a mẫu, bảo hắn giả chiều của mình còn được, làm gì có chuyện giả chiếu thái hậu. Hơn nữa hắn giết nhiều thế làm gì? Mấy nghìn huân quý, thù oán cỡ nào chứ? Nhìn thế nào cũng giống chuyện chỉ a mẫu mới làm ra.
Còn Nhị ca lấy đâu khí phách dám bắt đại thần của a mẫu?
Trong này có quá nhiều chuyện mình không biết.
Khi Lưu Trường về tới ngoài Trường An thì không thấy có thay đổi gì hết, thương cổ vẫn chất đống ở cổng thành, người đi lại không dứt, tiếng nói cười không giống vừa qua một cuộc tắm máu. Đừng nói mây đen nội loạn, cả trời cũng trong xanh ....
Giáo úy cổng thành chú ý tới y đầu tiên, nhưng không phải là Hầu Phong nữa, mà là Lữ Sản.
"Huynh trưởng, chuyện gì thế?"
"Ôi, rốt cuộc bệ hạ cũng về, tốt rồi, quá tốt rồi."
Lữ Sản lau nước mắt, khi đó một đám sĩ tốt bắt người khắp nơi, hắn đi trên đường, tò mò sai người dừng lại xem, thế là bị bắt.
Lòng trời thương xót, hắn thậm chí còn chẳng quen biết Vũ Tối.
Cho dù khi đó hắn hô to mình là thân do tử của thái hậu, Hầu Phong cũng không thèm để ý, thậm chí khi môn khách của hắn ngăn cản còn bị Hầu Phong giết tại chỗ.
Thế là hắn bị giam, tới khi thái thượng hoàng xoay chuyển thế cục, hắn mới được thả ra, làm giảo úy cổng thành, chính hắn chẳng hiểu vì sao lại thế.
Trương Bất Nghi dương dương đắc ý rời phủ đệ, sĩ tốt gặp được không ai không hành lễ bái kiến, ngoài phủ này có tám giáp sĩ canh gác, thời khắc này cả Chu Xương địa vị cũng không bằng hắn là Đại Hán đệ nhất thần thực sự.
Đột nhiên có tiếng vó ngựa gấp gáp, Trương Bất Nghi nổi giận:" Kẻ nào, ta đã hạ lệnh không cho phóng ngựa trong thành, quấy nhiễu bách tính, vậy mà có kẻ làm trái à? Ngăn tên không biết trời cao đất ... Bệ hạ!!"
Trương Bất Nghi đột nhiên từ bên xông ra, Lưu Trường hết hồn vội ghìm cương ngựa, tuấn mã hí dài dựng vó lên, suýt nữa thì vị quyền thần này đã mất mạng rồi. Lưu Trường dùng sức, tuấn mã đổi hướng, vó trước xoay sang bê.
"Kỵ thuật của bệ hạ đúng là thiên hạ vô song." Trương Bất Nghi tán dương:
Lưu Trường thì tức giận: "Ngươi muốn chết cũng không biết tìm chỗ tốt à? Vừa rồi thiếu chút nữa bị trẫm dẫm chết."
Trương Bất Nghi thi lễ: "Xin bệ hạ xuống ngựa đi theo thần."
Lưu Trường xuống ngựa giao cương cho Lữ Lộc, theo Trương Bất Nghi đi về phía phủ đệ hắn vừa ra, ngoài có giáp sĩ trông coi.
Họ vừa mới vào sân đã nghe thấy tiếng chửi bới.
"Thả ta ra! Thả ta ra!"
"Cẩu tặc Trương Bất Nghi, ta biết là ngươi, ngươi có biết mình đang làm gì không?"
Giọng nói vô cùng quen thuộc, là Triệu Bình.
Lưu Trường vội đi vào, liền thấy Triệu Bình bị trói lại, bên cạnh có giáp sĩ trông coi.
Triệu Bình đang chửi bới đột nhiên thấy Lưu Trường đi vào thì không chửi nữa, quay đầu sang bên, sắc mặt biến đổi liên hồi, ông ta không biết phải nói gì, đầy vẻ thống khổ.
Trương Bất Nghi tức giận mắng:" Ta cứu mạng ông, ông còn dám mắng ta à?"
Lưu Trường nhíu mày:" Rốt cuộc có chuyện gì?"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com